Tên Qủy tướng quân hoảng sợ mà nhìn trận chiến xung quanh, Cấm vệ quân mạnh như rồng như hổ, chỉ một thoáng một chốc một vạn quân Mông Nguyên đã bị đánh cho tơi bời hoa lá, hàng phòng ngự của trung quân đã sắp bị chọc thủng tới nơi rồi, quân nhà Trần thế như chẻ che, cần phải có chi viện ngay, nếu không đợi đến khi quân Thánh Dực vượt qua được bộ binh trường thương, thì cung binh ở hậu quân sẽ trở thành món mồi ngon của kỵ binh Thánh Dực.
Hắn hoảng hốt ra lệnh:- Kỵ binh tiền quân, kỵ binh đâu? Mau lui về, nhanh, lui về viện trợ cho bộ binh, chúng ta đánh vu hồi bọn mọi Trần.Nhưng cũng như lần trước, hắn gào khô cả cổ nhưng vẫn chẳng thấy bóng dáng của kỵ binh hai cánh đâu, đến khi nhìn kỹ lại, hắn tức giận đến mức mà nện cán đao xuống đất chửi:- Mẹ nó, sao lại có thể như vậy được cơ chứ?Thì ra từ đội hình mũi tên ban đầu, Thiên Tử Quân đã tách ra làm ba nhóm nhỏ khác nhau, lấy Thánh Dực chủ công, Thiên Cương chủ ám, còn đội thứ ba thì đánh kềm hãm kỵ binh của quân Mông Nguyên, không cho chúng rút về cứu viện hậu phương, thực ra nhắc đến kỵ binh nhà Mông Nguyên, chúng chỉ đáng sợ ở chỗ đó là giao chiến trên lưng ngựa, vừa đánh vừa chạy là sở trường của chúng, thảo nguyên phương Bắc có chỗ cho chúng chạy, còn đánh nhau ở cánh đồng Lên này chỗ đâu mà chạy cho thoát, bị đội thứ ba áp sát, dính như hình với bóng thế kia, cho chúng đông thế chứ đông nữa, cũng không thể làm lên nổi trò trống gì.
Ở phía bên đây, thầy Long và thầy Đế vẫn rất tập trung mà quan sát trận chiến, thầy đám giặc cỏ bị phanh thây xẻ thịt, xác thây vương vãi khắp nơi, cả hai đều nở ra một nụ cười tươi, thầy Đế mở miệng:- Sư bá, đội thứ ba ắt là Tứ Cấm Vệ Quân, Củng Thần phải không ạ?Thầy Long vẫn giữ nụ cười trên miệng, gật đầu hồi đáp:- Tứ Cấm Vệ Quân, Củng Thần lì nhất, không đánh thì thôi, đã đánh thì không chết không ngừng.Hai cánh kỵ binh của quân Mông Nguyên cũng biết rõ nếu không rút về ngay, thì ắt quân của chúng sẽ đại bại, chúng cố gắng tách ra khỏi quân Củng Thần, nhưng dù có cựa mình như thế nào cũng không thể thoát khỏi.
Cấm Quân Củng Thần nơi đao có tay, như liềm cắt lúa , đeo bám hai bên bọn chúng, tên nào mà có ý định rút về hậu phương, là ngay lập tức Củng Thần quân sẽ gặt hái cái đầu bọn chúng như nông dân được mùa.
Tên Qủy tướng quân vẫn gào trong vô vọng:- Kỵ binh hai cánh, mau rút về, tổn hại bao nhiêu cũng được, đây là quân lệnh, quân lệnh,nhanh lên,..Nhưng mọi thứ đã muộn, chỉ nghe đánh ầm một tiếng, rốt cuộc Thánh Dực quân đã chọc thủng được đội hình bộ binh phòng thủ, ào ào lọt vào trong, Thánh Dực quân khát máu, điên cuồng vung đao, kết hợp với quân Thiên Cương ở phía sau đánh vu hồi, đội hình của quân đoàn Mông Nguyên ngay lập tức tan rã, chỉ cần hậu quân bị tiêu diệt hết, hai đội này sẽ nhanh chóng tập hợp chung với cánh quân Củng Thần thì kỵ binh Mông Nguyên chỉ có mọc cánh mới mong chạy thoát.
Bất lực Xích Lã Đạp Kha hướng Phạm Nhan cứu viện:- Cúi mong Nguyên Soái mau dùng pháp thuật, quân ta không thể chịu đựng được lâu hơn nữa.Phạm Nhan mặt đen lại vì tức giận, chửi mắng:- Mẹ đúng lũ ăn hại, thế hồi nãy còn to mồm nói lấy đầu bọn chúng, ngươi cút qua một bên, để bản Soái tự thân xuất mã.Phạm Nhan hú lên một tiếng quái dị, cả người bốc cháy ngọn lửa vàng đồng, hắn giương mắt mà nhìn trận chiến, thực ra chính bản thân hắn cũng vô cùng lo lắng, hắn nào có biết binh pháp đánh trận bao giờ đâu, hồi còn sống chỉ biết chỉ điểm, chỉ biết dựa hơi bọn Ô Mã Nhi, Thoát Hoan, nào đã bao giờ tự thân cầm quân đánh trận.
Khi hắn còn không biết xoay sở ra làm sao thì một giọng nói đã vang lên trêu tức