Sư thầy đang đi tự nhiên thấy chú tiểu nép sát vào người mình, thân hình run lẩy bẩy, ngạc nhiên, thầy hỏi:- Tuệ Mẫn, con làm sao thế? Có gì đáng sợ à?Chú tiểu đưa đôi mắt ngấn lệ lên nhìn sư thầy, vội vã đáp lời:- Sư phụ ơi, cái chú hồi này chú ấy biến thành con gì ấy, con mới nhìn thấy.Tưởng việc gì, hóa ra là chuyện đấy, sư trụ trì mỉm cười hiền từ, khẽ xoa đầu chú giảng giải:- Thực ra Hào Trư đạo hữu vốn là một con nhím thành tinh, sống ở gần chùa ta lâu, hàng ngày nghe giảng kinh của các vị cao tăng mà giác ngộ, được các vị cao tăng điểm hóa linh trí, hiển hiện thân hình, nguyên hồn quán thông.
Sau này nếu có gặp lại Hào Trư đạo hữu thì con hãy gọi là tiến bối nhé, đừng gọi là chú bởi Hào Trư đã gần ba trăm tuổi rồi đấy và cũng tuyệt đối đừng nhắc đến chuyện này trước mặt Hào Trư.
Không vị tiền bối này sẽ giận con đấy.Chú tiểu Tuệ Mẫn gật đầu vâng dạ, nhưng hình như còn điều gì khó hiểu, cậu bé ngẩng đầu non nớt nói:- Thế nhà của tiền bối nhím ở trên núi ạ? Tiền bối không sợ mấy cái người đen đen ở trên cành cây hay sao vậy sư phụ?Sư trụ trì nghe được câu hỏi này, tí thì vấp ngã, sư bá ở đằng trước nghe chuyện, không nhịn được phì cười.
Mới vừa nhắc đừng gọi Hào Trư là con nhím xong, nhưng mà sư thầy cũng không thể giận cậu được, vốn dĩ Tuệ Mẫn chỉ là một đứa bé, sư trụ trì vừa đi, vừa ôn tồn kể chuyện:- Hào Trư (Nhím) đạo hữu là một trong số những vị hộ pháp của chùa ta, ngoài vị tiền bối này còn hai vị tiền bối khác, nhưng không ở núi Kỳ Lân, lần lượt là Lâm Kê( Gà Rừng) ở núi Phượng Hoàng và Hoàng Miêu ( Mèo Vàng) ở núi Long Quy.
Những vị này nguyên hình đều là những loài vật, nương tựa cửa Phật mà giác ngộ, xuất hiện linh trí, do thế nên họ tự nguyện ở lại trên núi vừa tu luyện vừa canh giữ trận pháp Tứ Linh nhằm báo đáp công ơn chùa ta, không để cho những vong linh sa ngã trốn thoát ra ngoài gây họa cho dân lành.
Mà những vị này đạo hạnh rất cao thâm, họ không sợ những vong hồn xấu xa đâu.Chú tiểu Tuệ Mẫn nghe rất hăng say, có lẽ cậu không ngờ rằng ngôi chùa mà mình từ nhỏ lớn lên lại có vô vàn những điều bí ẩn như vậy.
Cậu vẫn tiếp tục hỏi những điều còn thắc mắc ở trong lòng:- Vậy sư phụ ơi, loài nào cũng có thể trở thành người như mấy tiến bối mà người kể cho con ạ?Thấy Tuệ Mẫn ham học hỏi như vậy, sư thầy cũng không keo kiệt, tiếp tục dạy bảo đồ đệ của mình:- Ông cha ta thường nói vật gì sống lâu quá cũng thành tinh, không chỉ đối với loài vật, kể cả đồ vật cũng vậy, nhưng mỗi loài có một cơ duyên khác nhau, thời gian xuất hiện linh trí cũng khác nhau.
Ví như Hào Trư đạo hữu đi, năm mười hai tuổi đã được các vị cao tăng điểm hóa linh trí, đến khi tu luyện đến bây giờ đã là gần ba trăm năm mới gần hóa hình, Hào Trư đạo hữu cần phải trải qua thêm hai trăm năm nữa mới hóa hình toàn bộ, nên con có thể nhìn thấy khi vị tiền bối này biến hóa thành hình người, trên lưng vẫn còn sót lại những gai nhọn, đây chính là dấu hiệu của việc chưa tu luyện thành công.
Lại nói nếu Hào Trư đạo hữu không có cơ duyên đến với cửa Phật , linh trí không được khai, có lẽ tiền bối vẫn chỉ là một con nhím bình thường, không hề biết đến Phật pháp và cứ thế sống như vậy cho hết đời.
Ý của ta ở đây là gì, cần có cơ duyên, chỉ cần có cơ duyên thì dù chỉ là một đồ vật bình thường, cũng có thể tu luyện bởi vốn dĩ Phật đã dạy chúng sinh đều bình đẳng, vạn vật đều có linh.Cứ thế suốt quãng đường trở về chùa, sư thầy vừa đi vừa chỉ dạy cho chú tiểu.
Đến khi mọi người về được tới nơi thì trời cũng quá nửa đêm.
Sư trụ trì bắt đầu sắp xếp lại mọi việc trong chùa.
Trước tiên