Thầy Long nét mặt vô cùng sầu khổ, con mẹ nó lần này lão Qủy chơi thật rồi, lưỡi kiếm thanh Thuận Thiên tỏa ra ánh sáng màu xanh trời nhàn nhạt như thế kia, chứng tỏ lão Qủy đã vận pháp lực vào nó rất nhiều, nếu tiếp tục đỡ đòn thế này theo cách thông thường, chắc chắn thầy Long sẽ bị trọng thương.
Không còn cách nào khác, thầy Long dậm mạnh chân xuống đất, miệng hô lớn:- Vạn Kiếp Tông Bi Bí thuật, Hóa Long, Hóa.Cả người thầy bừng cháy ngọn lửa sắc hoàng kim, đoạn thầy cũng múa kiếm lao về lão Qủy Nhân, hai đại tổ sư của tộc Trần và nhà Lê giao chiến với nhau, mức độ ác liệt không cần phải kể thêm nữa, âm thanh đùng đoàng vang vọng liên tục phát ra, màu xanh màu vàng đan xen trong không khí, vốn mặt nước của huyết trì luôn phẳng lặng, bị trận chiến ảnh hưởng, từng con sóng lớn bắt đầu xuất hiện.
Không biết lần thứ bao nhiêu hai thanh thần kiếm va chạm vào nhau, lần này thầy Long dùng bàn chân mình đạp lên mũi chân của lão Qủy, tạm thời ngăn cản bộ pháp di chuyển của lão.
Thầy hướng thẳng mặt của lão Qủy gầm lên:- Qủy Nhân tỉnh lại, lão điên à? Sao lại tấn công tôi? Mau mau dừng lại, lão bị mùi hương mê hoặc rồi, con mẹ nó ra chứ.Có thể nói giọng của thầy Long cực kỳ lớn, lại sát bên tai lão Qủy, nhưng lão nào có nghe thấy, trong mắt lão bây giờ thầy Long không phải là thầy nữa, kẻ ở đối diện lão chính là Phạm Nhan và những lời của thầy Long đang biến thành lời của thằng giặc ấy:- Hé Hé Hé, tiểu tử, cúi đầu đi theo bản soái, bản soái sẽ cho ngươi vinh hoa phú quý, trường sinh bất lão, thế nào?Lão Qủy chửi lớn:- Câm mồm lại, tên cẩu tặc, tao sống làm người của Đại Việt, chết làm ma của Đại Việt, mày đừng có mơ đến việc ấy, chết đi.Cả thân hình của lão Qủy Nhân bỗng bùng cháy ngọn lửa màu xanh lam, đang ngăn cản lưỡi kiếm của lão, thầy Long cảm nhận được pháp lực của lão đang ầm ầm tuôn ra, biết lão Qủy sắp tung sát chiêu, thầy không dám cứng đối cứng, chỉ sợ lưỡng bại câu thương, lúc đó Phạm Nhan nhảy xồ ra trai cò đánh nhau, ngư ông đắc lợi, thì không biết phải đối phó như thế nào, chân thầy vốn đang ghìm chân của lão Qủy Nhân, thầy vội thu chân về rồi đạp thẳng một cước vào hông lão Qủy, khiến lão bay ra sau, đồng thời thầy cũng mượn lực lui lại, giãn khoảng cách giữa hai bên.
Lão Qủy bị dính đòn nhưng hình như lão không hề biết đau đớn là gì, lập tức lão lại phóng thẳng về thầy Long, miệng lão gầm lên:- Lê Thiên Thuận Thiên, Lê Sơ Nghịch Địa, Hậu Lê Trung Hưng, Lê Hành Thiên Hạ.Một kiếm mạnh như vũ bão được chém ra, một đường tàn ảnh bán nguyệt màu xanh da trời bay thẳng về chỗ thầy Long, mục tiêu là thủ cấp của thầy.
Nhìn thấy đòn thế ấy, thầy Long cười khổ không thôi, con mẹ nó lão Qủy Nhân điên thật rồi, đấu pháp của lão đang theo