Nụ cười vẫn treo cao trên môi Phạm Nhan, hắn lắc đầu, dè bỉu thầy Long:- Này tiểu tử, bản soái biết nhà ngươi rất muốn mạng của ta, nhưng ngươi không nhìn xung quanh mình đi, chẳng nhẽ ngươi không biết được bản thân ngươi đang rơi vào tình thế nào ư? Đây là lãnh địa của bản soái, ở nơi đây ta là thần, bất tử bất diệt, còn nhà ngươi thì sao? Thân thể bị trọng thương, pháp lực còn nhưng cũng bị suy yếu chẳng mấy chốc sẽ cạn kiệt, không cần đến bản soái ra tay, chỉ cần thuộc hạ của ta cũng đủ làm gỏi mi rồi, ngươi lấy cái gì để đấu với ta đây? Ngươi lấy cái gì để đánh với bản soái nào? Những điều mà mi thốt ra quả là lời si sâm vọng tưởng, nực cười a ha ha ha.Thầy Long cũng cười theo hắn, thầy cười vô cùng khoái trá, thân hình rung lên từng hồi, nếu có người nào ở đây trông thấy cảnh tượng kỳ lạ như thế này, ắt hẳn sẽ không nghĩ đến việc hai người kia là kẻ thù sinh tử, ngươi sống ta chết, mà còn tưởng hai vị này là bằng hữu lâu năm, hiếm lắm mới có dịp hội ngộ.
Nhưng cảnh tượng kia diễn ra không được lâu, bởi nét mặt của thầy Long ngày càng lộ ra sát khí, còn Phạm Nhan thị lộ rõ vẻ miệt thị.
Cuối cùng sau một hồi, thầy Long nghiêm mặt, gằn giọng hỏi Phạm Nhan:- Cười đủ chưa? Ngươi cười đã đủ chưa?Không hề cảm thấy ái ngại, Phạm Nhan ung dung gật đầu, hắn cực kỳ tự tin vào năng lực của bản thân, chẳng có điều gì khiến hắn mảy may lo sợ cả, nơi đây là địa bàn của hắn, gần một ngàn năm ở chỗ này, tu vi của hắn đã cao đến mức không đo được, thầy Long trước mặt hắn chẳng khác gì một con kiến.
Nhận thấy hắn đang mất cảnh giác, thầy Long cũng không nhiều lời nữa, chỉ thốt lên vài câu:- Nếu cười đủ rồi, thì đi chết đi.
Qủy Nhân, lão còn định ngây ngốc ở đó đến khi nào?- Cái gì?Lúc này Phạm Nhan đã thực sự hoảng sợ, không phải tên tộc Lê kia đã trúng phải bí pháp Tứ Hồn Mê Tâm trận của hắn sao? Vừa rồi hắn còn ra tay đả thương bằng hữu của mình nữa, đòn nào đòn nấy như muốn chém rụng đầu tên tiểu tử tộc Trần kia, chẳng nhẽ hắn không dính phải bí pháp của Phạm Nhan, không thể nào, chính bản thân Phạm Nhan cũng đã mắt thấy tai nghe, tự thân kiểm chứng.
Đầu óc của Phạm Nhan xoay như chong chóng, hắn muốn tìm ra lý do nhưng ngặt nỗi thời gian lại chẳng cho phép.
Bởi một lưỡi kiếm dày đặc pháp lực màu xanh dương chẳng biết tự bao giờ, như con du long bay lượn, không phát ra bất kỳ tiếng động nào, âm thầm từ sau lưng của Phạm Nhan đâm ngược ra đằng trước.
Chỉ nghe xoẹt một tiếng, lưỡi kiếm xuyên thủng người của Phạm Nhan, chọc thẳng lên cổ hắn.
Với đôi mắt trợn ngược, nét