Nếu nói lão Qủy Nhân đã thảm rồi, thì thầy Long lúc này không phải dùng từ thảm để hình dung nữa, thầy bây giờ trông chẳng khác nào một cái xác vô hồn.
Đỡ gương mặt của thầy Long dậy, lão Qủy Nhân xót xa khi thấy người bằng hữu lâu năm đã bị mất một con mắt, một vết thương sâu chạy dài từ trên lông mày xuống đến dưới má,cả người thầy bê bết vết máu, lão khẽ lay thầy, nhỏ giọng gọi:- Giun đất, lão giun đất, này, này, còn sống không?Lay mãi, thầy Long mới ho lên một tiếng, phun từ trong miệng ra một ngụm máu đỏ sẫm, thở phì phò khó nhọc, một con mắt nhắm chặt, mắt còn lại mở ra, thầy mơ màng nhìn thân ảnh đang ngồi ở trước mắt mình, nghe được lời hỏi thăm của lão Qủy Nhân, thầy khẽ gật đầu, yếu ớt nói:- Còn, ụ hụ hụ, lão chưa chết, ụ hụ hụ, sao tôi chết được.Thấy người bằng hữu vào sinh ra tử của mình còn sống, lão Qủy Nhân xem như cũng yên lòng, thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Sau khi ổn định lại hô hấp, thầy Long chậm rãi lên tiếng:- Lão Qủy, lôi tôi lên, dưới đây lạnh quá.Không nói thêm lời nào, lão Qủy Nhân cẩn thận kéo thầy Long lên bờ, hình như tốn nhiều sức quá, sau khi đỡ thầy Long xong, lão ngồi bệt xuống đất thở lấy thở để, thầy Long vẫn giữ nguyên tư thế nằm, ngước mặt hỏi lão QUỷ:- Hồi nãy lão bị văng đi đâu thế?- Chẳng rõ, thấy lưng đập vào một vật cứng, nếu không nhầm thì gãy mất mấy cái xương sườn rồi, thế còn lão? Bị hất xuống ao à?- Ừ, may mà lúc đấy trước khi bất tỉnh, tôi cắn răng tóm được một sợi dây xích, lần mò sao bám được vào bờ.- Thế Phạm Nhan....- Phạm Nhan chết rồi, quỷ hồn hắn đã chết không thể nào chết hơn, tinh, khí , thần hoàn toàn bị tận diệt,..- Thế...Nói đến đây, lão Qủy ngập ngừng nhìn thầy Long, thầy Long cũng nhìn lại lão, sau đó chẳng hiểu vì lý do gì, cả hai nhìn nhau rồi bật cười sảng khoái, họ cười chẳng khác nào nông dân được mùa, một nụ cười vô cùng vui sướng, ngập tràn hạnh phúc.
Nói thật hai vị tổ sư gia bây giờ chẳng khác nào đứa trẻ con được người lớn cho kẹo, cười nghiêng ngả, âm thanh vang vọng khắp không gian hầm mộ:- A Ha Ha Ha, A Ha Ha Ha,..Thầy Long và lão Qủy cười đến nỗi chảy cả nước mắt, nước mũi, được một hồi, dường như vì cười, cơ thể của họ rung lên, khiến vết thương bị ảnh hưởng, đau đến mức trợn mắt, nhưng họ vẫn không thèm để tâm.
Cuối cùng sau trăm ngàn vạn cay đắng, khổ sở không nguôi, tưởng chừng đã góp luôn tính mạng của mình vào cuộc chiến này, người chiến thắng chính là pháp sư Đại Việt, chứ không phải tên giặc bán nước cầu vinh Phạm Nhan.
Qủa là sau những ngày trời đông giá rét, ánh nắng đã về, chật vật gượng dậy, thầy Long và lão Qủy người này đỡ người kia, chậm rãi đi vào