Thấy anh Kỳ nổi điên, nhìn mình với ánh mắt đầy thù hận, lại thấy anh Sử nằm dưới đất, chưa rõ sống chết ra sao, bà Năm chỉ ngoác mồm ra mà cười, hàm răng trắng ởn, trong đêm tối hai con mắt đỏ rực phát ra từng tia sáng kì dị:- Hé,..hé,..hé một bất tỉnh, còn một ấy thì hé,..hé,..hé hóa điên.
Sao? Tức không? Cay không? Giận không? Nào..mau vào đây..trả thù cho nó.Không cần bà Năm nói đến lời thứ hai, ngay lập tức anh Kỳ phóng thẳng về phía bà, con dao thấm đẫm máu của anh Sử, vẫn tiếp tục toát ra từng ánh sáng trắng lạnh đến cả người, anh Kỳ giơ cao dao trong tay, nhắm thẳng người bà Năm mà bổ xuống.
Thứ kia nhập vào người bà Năm cũng đâu thể đứng yên chịu chết.
Vừa thấy con dao chém thẳng về phía mình, nhanh như cắt, bà ta đã lắc mình, nhảy thụt lùi ra phía sau.
Anh Kỳ thấy mình chém trượt, đổi từ thế chém thành đâm, vẫn không ngưng mà tiếp tục lao thẳng về phía bà Năm.
Lần này bà Năm không thèm né, bà ta chỉ giơ tay lên tát ngang sang một bên.
Bà ta hành động cực kỳ nhanh và chuẩn xác, chỉ thấy con dao trong tay anh Kỳ bị bà ta bạt cho một cái, lực mạnh đến nỗi anh Kỳ giữ không nổi chuôi dao.
Con dao văng qua một bên, đồng thời bà Năm nhảy xồ về phía người anh Kỳ, chẳng hiểu bà ta ăn gì mà có thể khỏe được như thế, một người phụ nữ hơn năm mươi tuổi, chân thì bị dị tật, ấy thế mà bà ta vồ lấy người anh Kỳ, khiến một người thanh niên hai mươi năm tuổi, không thể nào mà chống lại được.
Anh Kỳ bị hai tay bà Năm ghì chặt cổ, ấn cả người anh ngã ra sau, rồi bà Năm leo hẳn lên người anh Kỳ, chân vẫn ngồi xổm trên bụng anh, hai tay gắng sức mà bóp chặt, khiến cổ họng của anh Kỳ như muốn vỡ nát, anh chỉ có thể kêu lên từng tiếng rên rỉ trong vòm họng, hai mắt trợn ngược mà nhìn lên trời.
Anh Kỳ cố gắng giãy giụa, hai chân đạp loạn xà ngầu trên mặt đất, người cố rướn lên, ướn cong cơ thể để hất bà Năm ra, nhưng như giòi trong xương, bà Năm vẫn tiếp tục mà ngồi chễm chệ trên bụng của anh, không sao mà hất bà ta ra được.
Khuôn mặt của anh Kỳ từ đỏ ửng, rồi dần đổi màu thành tím tái, bà Năm thấy anh Kỳ phản kháng trong vô vọng, như gã thợ săn say mồi, bà ta nhe hai hàm răng trắng ởn ra, liếm liếm hai bên mép, rớt dãi từ mồm bà ta nhểu cả lên mặt anh Kỳ, bà Năm rú lên từng đợt kinh dị:- Í hí hí hí, é hé hé hé,...!Giãy đi, giãy mạnh lên,..
máu thịt của mày, bọn tao sẽ ăn cho bằng sạch,..Anh Kỳ dùng hai tay mình, cố gỡ bàn tay của bà Năm ra, anh muốn hít lấy một hơi, dù chỉ một hơi thôi cũng được, bởi anh cảm nhận được, phổi của mình đã hết sạch ô xi, cả cuống phổi như bị đốt cháy.
Nhưng bà Năm làm sao thành toàn cho anh được, hai bàn tay vẫn như cái kìm sặt, càng ngày càng siết chặt, không hề có dấu hiệu nơi lỏng, dù chỉ một chút.
Đúng lúc anh Kỳ tưởng như tuyệt vọng, đầu óc trống rỗng không thể suy nghĩ nổi được việc gì nữa, từng hình ảnh thân quen từ bé đến lớn, như một cuộn phim tua chậm, chạy trong não anh.
Đột nhiên một tiếng bốp vang lên, kèm theo đó là một tiếng kêu vô cùng đau đớn, anh Kỳ nhận thấy cả cơ thể của mình bỗng như nhẹ bẫng, bàn tay vốn như cây kéo, đang gặt hái tính mạng của anh, trẹn chặt ở cổ,nay đã biến mất, trong vô thức anh Kỳ há miệng thật lớn, hít lấy hít để từng luồng không khí vào trong phổi:- Hứt hờ, hứt hờ, hứt hờ.Rồi một giọng nói giận dữ vang lên:- Đám chó yêu ma quỷ quái, lại nhập xác dân làng ta để tác oai tác quái, hôm nay ông đập mày cho bằng chết.Anh Kỳ cố gắng mở to đôi mắt, trợn tròn để nhìn mọi thứ, một bóng người vội vàng tiến về phía anh, đỡ người anh dậy, vội vã hỏi:- Kỳ,..Kỳ..Kỳ,..
có sao không Kỳ?Anh Kỳ ho lấy ho để vài lần nữa, cả cổ họng đau rát, muốn nói ra nhưng không được, bởi anh biết người vừa đỡ mình dậy là ai, người đó chính là bác Mộc.
Anh Kỳ run tay, chỉ