Sự việc diễn ra quá đột ngột, lão Minh không kịp phản ứng, bị anh Kỳ bóp muốn gãy cả cổ.
Ông Tuấn thấy vậy.
Nhào tới gỡ tay của anh Kỳ, miệng thì quát lớn:- Kỳ, Kỳ, mày điên hả thằng này? Mau bỏ tay ra, nhanh,...Lão Minh cái cổ bị bóp cứng ngắc, lời không thể thốt ra được khỏi miệng, chỉ rên ư ử trong cổ họng, mặt lão đã bắt đầu đỏ lên, rồi dần tím tái vì không thở được.
Anh Kỳ vẫn nghiến răng, nghiến lợi, trợn đôi mắt trắng dã mà hì hục giữ chặt lão Minh.
Ông Tuấn cũng cố hết sức để gỡ tay anh Kỳ ra, nhưng không tài nào mà lôi ra được, chẳng hiểu anh Kỳ ăn cái thứ gì mà khỏe thế.
Biết sự việc này diễn ra chỉ cần thêm một đoạn ngắn thời gian, lão Minh sẽ bị bóp chết.
Ông Tuấn vừa cố tách hai người ra, vừa quay đầu xuống dưới sông gào lên:- Lý Ngư, Lý Ngư, lời hứa hẹn năm đó, ngươi liệu có nhớ? Khi nào ta còn ở trên khúc sông này, ngươi đều phải trợ giúp ta, nhanh nhanh mà giúp ta,...Lời ông Tuấn vừa dứt, dưới mặt sông, phía mạn thuyền có một cái bóng rất to lớn lướt ngang qua, đến khi nó nhô đầu ra khỏi mặt nước, thì người ta mới nhận ra được đấy là một con Cá Chép vô cùng to lớn, dài phải đến hơn một mét, hai cái râu lắc lư qua lại, từng cái vảy trên người đỏ rực, nó há miệng, phun một luồng nước lên thuyền, chỉ thấy dòng nước phóng thẳng vào người anh Kỳ, hất văng anh qua một bên.
Sau đó Lý Ngư lập tức lặn xuống đáy sông u tối, biến mất, còn anh Kỳ thì ngã sõng soài ở khoang thuyền, bất tỉnh.
Lão Minh bị bóp tí chết, nằm vật qua một bên mà hít lấy hít để, cổ lão còn hằn in dấu tay, vậy mà lão vẫn vừa thở phì phò, vừa cố mà chửi cho được:- Tổ cha nhà mày, ông mày cứu mày một mạng,mà mày bóp ông mày tí chết, mẹ nó ra chứ, ...!phù ...!phù ...!Ông Tuấn dựng nó dậy, tôi phải tẩm quất cho nó một trận,...Ông Tuấn nhanh chóng tiến tới kiểm tra anh Kỳ, tim vẫn đập, ngực phập phồng, miệng vẫn thở.
Nhưng khi ông vạch mí mắt của anh Kỳ ra thì giật mình, vì hai con ngươi của anh Kỳ đã trắng đục như mắt cá chết.
Ông Tuấn lẩm bẩm trong miệng:- Bị bắt mất hồn rồi...Lúc này lão Minh mới gượng dậy nổi, lão lạng quạng bước đến bên đây, dơ chân tính đạp cho anh Kỳ vài cái thì đã bị ông Tuấn giữ chân cản,mắng:- Lão khọm già, điên à? Nó bị hồn trong xác lão Siu nhập thể, nó mới bóp cổ ông, giờ hồn của nó bị bắt đi rồi, lão còn đạp nó nữa, lão có tin tôi quăng lão xuống sông chơi với đám hồi này không?Vừa nghe ông Tuấn nhắc đến cái đám đen trùi trũi, dáng người mà bơi như cá, hai mắt lại đỏ như máu kia, lão Minh vội rụt chân về, ngao ngán , lão phun một ngụm nước bọt xuống nước, chắp tay ngang hông chửi đổng:- Con bà nó, cái đám ở trong khu hố bom toàn là quái thai, chỉ rình rình ai lại gần khu đấy là bọn nó bắt, mẹ bao nhiêu năm nay tôi mới trông thấy được hình dáng của bọn chúng ra sao đấy,..Đoạn lão lại quay qua phía ông Tuấn hỏi ý kiến:- Thế bây giờ ông tính sao? Thằng cu này bị nó bắt hồn, chắc chắn nó lôi vào khu hố bom rồi, mà vào trong đấy đấy..Nói đến đây, lão đưa đôi mắt đầy kiêng kỵ nhìn về cuối sông rồi tiếp tục cất lời:- Vào trong đấy, lão có cho tôi bao nhiêu tiền tôi cũng đếch vào đâu,đến con Cá Chém om dưa kia nó còn chẳng dám mò vào, ngày xưa chính ông còn chết hụt trong đó, huống chi là tôi,..
Chỗ bạn bè tôi bảo thật, tạm thời lui đi, về đến cầu Ruột rồi nghĩ cách tiếp,..Cũng chẳng còn cách nào khác, ông Tuấn gật đầu đồng ý, rồi đỡ anh Kỳ nằm lại cho thẳng, lấy cái áo lạnh mà gối đầu cho anh, bản thân chỉ mặc mỗi cái áo cộc tay, lão Minh đang lúi húi ở đuôi thuyền rút cây sào ra để chèo thuyền, thấy ông Tuấn ăn mặc phong phanh như vậy, lão cúi xuống khoang,