Nghe được làng Hồi Quan nào đó trên Bắc Ninh, chết đến mấy chục mạng người, nhóm của ông Tuấn biến sắc, sợ hãi.
So với ngôi làng ấy, thì làng của ông Tuấn chẳng là gì, biết là không nên so sánh hơn thua việc làng ai có nhiều người bị hại hơn, bởi nó chỉ đem lại cho người ta sự đau thương, mất mát, tính mạng con người chứ đâu phải rơm rạ, cỏ rác đâu mà khoe ra để tự hào ai hơn ai cho được.
Nhưng ít nhất đối với việc làng mình đã mất bốn mạng người thì nhóm ông Tuấn cũng chỉ có thể âm thầm thở dài,đúng là trong cái rủi thì cũng có cái may rồi , mà cái may ở đây chính là việc ông Tuấn đã sáng suốt đi mời thầy Quân và thầy Long về làng sớm trước khi lũ ma quỷ kia bắt đầu tiến hành thảm sát mọi người.
Trong lúc các thầy vẫn còn đang tiếp tục bàn bạc thì có tiếng huyên náo ngoài cổng đình.
Đằng ấy đang có mấy bóng người muốn lao vào trong đây, nhưng bị các tộc nhân của nhà Trần ngăn lại, tiếng kêu gào rất lớn, khiến mọi người đang ngồi ở bàn đá không thể không chú ý.
Vì quá ầm ĩ , ồn ào quá, khiến lão Qủy Nhân khó chịu, lão cất giọng quát:- Có chuyện gì ngoài đó thể hử? Sao bây giờ vẫn còn dân thường lại gần khu vực này? Tôi đã chẳng thông báo nơi này từ bây giờ do hai gia tộc tiếp quản hay sao? Ai xử lí sự vụ này? Làm ăn như thế hả?Thấy lão Qủy Nhân nổi nóng, ông Tuấn và bác Mộc đều quay sang nhìn ông Bình với vẻ mặt nghi hoặc, khiến ông Bình mồ hôi chảy ròng ròng, lên tiếng phân bua:- Không phải, không phải vậy đâu, cháu thề là đã thông báo đến toàn bộ bà con cô bác ở trong làng rồi, mà trải qua cái nạn đợt trước, bây giờ làm gì có ai dám mò tới đây cơ chứ?Khi ông Bình vẫn còn đang quơ tay trình bày mọi thứ, một tộc nhân đã nhanh chóng lại gần bàn đá, cung kính cúi đầu báo cáo:- Dạ bẩm các vị sư thúc, sư bá, ở bên ngoài có mấy người không phải là người làng này ạ, họ nói mình là dân làng Hồi Quan ở trên Bắc Ninh, đến đây cầu sự giúp đỡ ạ.Lão Qủy Nhân vừa nghe thấy gì mà dân làng, rồi tìm sự giúp đỡ gì gì ấy, giãy nảy chửi:- Thế sao còn để người ta đứng ở ngoài đấy, sao không cho họ vào hử? Mấy cái thằng oắt toi cơm này, ông mày lại tẩn cho một trận bây giờ.Người kia nghe vậy, cười khổ bái tạ, vâng dạ rồi lui ra.
Bên đây nhóm người ông Tuấn chỉ thấy tội nghiệp cho những vị tộc nhân này, rõ ràng hồi nãy lão Qủy Nhân ra lệnh nói người ta canh giữ bên ngoài, không cho phép bất kỳ kẻ nào đi vào trong, ấy vậy bây giờ lão lại lật lọng.
Tộc nhân ở ngoài cổng nhận được mệnh lệnh đều nhường đường, để những người kia đi vào sân đình.
Chỉ thấy từ đằng xa có bốn thân ảnh vội vàng tiến lại đây, đợi đến khi họ đến gần bàn đá tầm mười mét.
Nhóm người ông Tuấn mới biết được những người này là ai.
Tưởng người không quen, nhưng ngờ đâu lại quen không tưởng, hóa ra lại là đoàn hát quan họ Bắc Ninh mà các cụ bô lão đã mời về để hát cho hội làng, nhưng năm người giờ chỉ còn bốn người, còn thiếu cô Lam, bởi sau khi cái vong nó thoát ra khỏi người cô thì cô Lam đã bị bất tỉnh nhân sự.
Ông Bình đã sắp xếp cho đoàn hát nghỉ tại nhà mình, cô Lam hiện giờ chắc vẫn còn đang nằm tịnh dưỡng ở nhà ông.
Bốn người thanh niên đến trước mặt lão Qủy Nhân thì đều tính quỳ xuống đất mà cúi lạy, nhưng lão Qủy Nhân luôn quan sát mọi hành động của họ, đầu gối của mấy người vừa hơi cong, lão đã đứng dậy nghiêm giọng:- Cấm, ta cấm, mấy cái thằng