Sau khi giải quyết tình huống lùm xùm với vị bác sĩ và hai cô y tá thì anh Quế ngồi cạnh giường dỗ cho bà Đọt ngủ lại.
Nhưng quả thật như lời vị bác sĩ kia nói, mẹ của anh bây giờ đã bị đả kích tinh thần đến mức sắp sửa phát điên rồi.
Bởi vì bà không hề nhớ gì về việc anh Tin, con bà mới chết hồi sáng.
Thấy mẹ mình trong tình trạng như thế, lòng anh Quế đau như cắt, nhưng đối với bà Đọt bây giờ, có khi như vậy lại tốt hơn cả, chứ mới làm đám tang cho chồng mới chưa đầy năm hôm, nay lại phải làm đám ma cho con nữa, thì làm sao một người phụ nữ như bà có thể sống nổi cho cam.
Đợi bà Đọt chìm lại vào trong giấc ngủ, anh Quế lấy điện thoại nhẹ nhàng đi ra phía trước cửa phòng bệnh, gọi điện thoại cho anh Mừng, là anh thứ hai trong nhà.
Điện thoại đổ mới được hai hồi chuông, phía bên kia đầu dây có giọng cất lên nghe cực kỳ buồn và hoảng loạn:- Quế, Quế đấy hở em? Anh, anh Tin mất thật rồi à? Mọi người kết hợp lại trêu anh đúng không? Cách đây hai hôm còn ngồi nói chuyện với nhau cơ mà? Sao ? Sao lại mất nhanh thế được?Lúc này anh Quế hít vào một hơi thật sâu, gằn giọng nói từng câu từng chữ:- Anh Mừng, anh nhanh về đi, mấy cái hợp đồng vật liệu xây dựng của anh nó đáng giá bằng máu mủ tình thân hay sao? Anh cút về đây ngay cho tôi? Tiền, tiền, tiền lúc đéo nào anh cũng chỉ biết có tiền thôi phải không? Anh cả mất thật rồi đấy, mẹ thì sắp bị khủng hoảng đến phát điên rồi?Bên đầu dây bên kia có tiếng sụt sùi, đáp lại:- Quế, chú đừng nghĩ anh như thế, anh vẫn đang trên đường về đây,anh ở xa chứ đâu ở cạnh như chú, bây giờ anh Tin và mẹ đang ở đâu? Anh về đến ngay đây.Nói đến câu cuối, anh Mừng bật khóc òa như đứa trẻ con, anh Quế biết được mình đã nặng lời, nhưng quả thật lúc này tâm trí anh cực kỳ rối bời, đến mức không thể nào kiểm soát nổi cảm xúc của mình, anh vừa đau thương, vừa phẫn uất, tại sao cái tai họa này lại giáng xuống gia đình con vậy ông trời? Bên kia đầu dây vẫn vang lên tiếng hỏi dồn dập của anh Mừng:- Quế, nghe không Quế? Đang ở đâu? Tầm mười phút nữa anh về tới nơi rồi?Anh Quế cố gắng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, nói rõ ràng địa chỉ bệnh viện, phòng nào, khoa nào cho anh Mừng nghe, sau đó anh tắt máy rồi bắt đầu ngồi suy nghĩ.
Độ khoảng tầm hai mươi phút sau, một bóng người đã chạy vọt vào bên trong phòng bà Đọt, ấy chính là anh Mừng.
Cả hai người gật đầu một cái xem như đã chào nhau, sau đó