Tiếng kêu cứu rất lớn, bố mẹ của chị Huệ nghe ra ấy là giọng con mình, cũng lật đật chạy từ trong phòng ngủ chạy ra.
Vừa đến nơi hai ông bà đã kinh ngạc đến mức giật mình, chị Huệ đang ngồi bệt, đỡ lấy thân hình của anh Mừng, còn anh thì vẫn nằm sõng soài ở trên mặt đất, chẳng rõ còn sống hay đã chết.
Không hiểu được rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra, hai ông bà thông gia bèn vội vã hỏi:- Huệ, Huệ, sao thế con? Sao mới sáng sớm tinh mơ, mà đã ra ngoài này rồi? Ơ thằng cu Mừng? Sao nó lại nằm ở ngoài này?Chị Huệ thấy bố mẹ mình chạy tới ứng cứu, lắc đầu gấp gáp:- Con, con cũng không rõ nữa ạ.
Chỉ thấy vừa nãy con tỉnh dậy, không thấy chú Mừng đâu, đành đi tìm xem sao, con đi một vòng ở nhà trong không thấy, nghĩ rằng chú ấy chắc đang ở bên ngoài, đành ra sân trước tìm kiếm, bước được đến nơi tìm quanh quất một hồi cũng chẳng thấy bóng dáng, lúc này vô tình ánh mắt con lại dõi ra ngoài cổng nhà, chỉ thấy cánh cổng đang đóng, ở bên ngoài hình như có vật gì đó đen đen.
Thấy lạ quá thế là con đi về đằng ấy thử xem, ai ngờ vừa vừa đến nơi thì con phát hiện ra chú Mừng đang nằm bất tỉnh nhân sự ở phía ngoài đường, cánh cổng được khóa trái, hình như, hình như chú Mừng muốn vào nhà nhưng, nhưng bị ai đó nhốt ở bên ngoài, tại con thấy chú ấy đang nằm sấp, đầu hướng vào bên trong, hai cánh tay thì nắm lấy hai song cửa.
Hoảng quá thế là con gào toáng cả lên, mở cổng chạy ra xem chú ấy có bị làm sao không.
May mà chưa chết, nhưng người chú ấy lạnh quá bố mẹ ơi.
Bố mẹ nhanh giúp con đưa chú ấy vào nhà với.Thấy tình trạng của anh Mừng không khả quan cho lắm, hai ông bà nhanh chóng trợ giúp, hỗ trợ đưa anh vào nhà trong.
Đợi đến khi đỡ được người anh Mừng đặt xuống giường thì cả ba người đã nhễ nhại mồ hôi, nói gì thì nói, chị Huệ là phụ nữ chân yếu tay mềm, hai bác thông gia tuổi đã lớn, cũng không mạnh khỏe như xưa, do vậy việc vác một người đàn ông trưởng thành như anh Mừng cũng khá mất sức.
Lúc này mẹ của chị Huệ vừa thở phì phò, vừa cất giọng:- Tội nghiệp cho thằng cu Mừng, chăc vì nó lo cho đám tang thằng Tin quá, đâm ra mất ăn mất ngủ, đến mức còn bị trúng gió mà nằm ngất ở ngoài đấy.
Này ông, xem có dầu gió, xoa bóp cho nó đi, đừng quên đắp cho nó tấm chăn, kẻo lạnh.Bố chị Huệ chẳng nói chẳng rằng, vội vã chạy đi lấy dầu xoa bóp tay chân cho anh Mừng, để anh nghỉ ngơi, thấy cơ thể anh dần ấm lên, hơi thở đã đều đặn như ngủ say.
Mọi người mới lui ra bên ngoài, tiếp tục ngày thứ hai lo việc hậu sự cho anh Tin.
Đám tang vẫn diễn ra như cũ, không kèn trống, không tiếng khóc than, cũng chẳng ai nhắc đến tên của anh Tin một câu nào, do yêu cầu từ phía thân nhân người đã khuất, chỉ có những bóng người đi vào gửi tiền viếng, xong lại vội vàng trở ra, đến cả ở lại ăn cỗ người ta cũng không dám, quả thực vô cùng khó hiểu, hôm qua rõ ràng dân làng vẫn có người ở lại ăn mâm cơm, uống chén rượu, hôm nay lại chẳng thấy một ai, mà khi họ rời đi khuôn mặt người nào ấy đều lấm la lấm lét như ăn trộm.
Mãi đến khi ông Luật sang kiểm tra thì gia đình chị Huệ mới rõ đầu đuôi tai nheo của sự việc.
Hóa ra không biết kẻ nào ác nhân ác đức đồn đãi rằng nhà lão Bá đang bị trùng tang, vì lão mới chết có vài ngày mà đã bắt thằng con trai cả đã chết theo, thế nên bây giờ vào đám mà viếng không cẩn thận bị thần trùng nó bắt nhầm lại khổ.
Cuối cùng một đám ma không đúng nghĩa nay lại càng chẳng ra thể thống gì, không nhang đèn, không di ảnh, không có lời chia