Anh Quế cố gắng hô hấp nhân tạo, hà hơi thổi ngạt, để hai bàn tay lên trước ngực anh Mừng mà ép lấy ép để, hy vọng anh Mừng sẽ hồi tỉnh:- Hãy thở ra một hơi, dù chỉ một hơi thôi cũng được, em cầu xin anh, anh ơi.Đó là những lời anh Quế đang gào thét ngay lúc này.
Nhưng mọi sự cố gắng của anh Quế đều vô ích, tiếng cầu cứu thất thanh của anh khiến cho bố mẹ của chị Huệ hoảng hồn chạy từ nhà dưới lên, chị Huệ cũng vội vàng từ phía cổng nhà tiến vào bên trong.
Thấy anh Quế hai tay đang ôm chặt lấy thân xác của anh Mừng mà kêu khóc, nước mắt nhạt nhòa.
Trong đầu mọi người đều lờ mờ phán đoán được đã có chuyện chẳng lành xảy ra đối với anh Mừng.
Chị Huệ và hai bác thông gia vây xung quanh đều gấp gáp hỏi han anh Quế đủ thứ, nhưng đáp lại lời mọi người chỉ có tiếng nấc bi thương của anh Quế.
Anh vẫn điên cuồng mà ép tim cho anh Mừng, cố gắng sơ cứu, đến hơn mười năm phút sau khi cả thân thể của anh Mừng bắt đầu nguội lạnh, ngực không phập phồng, miệng không hít ra thở vào, hai đồng tử bắt đầu giãn ra, mạch không còn đập đây chính là dấu hiệu cơ bản để nhận biết một người đã tử vong.
Với khuôn mặt thấm đẫm bởi nước mắt, anh Quế run lẩy bẩy ngước nhìn mọi người, khó khăn, nghẹn ngào thốt ra một câu:- Anh…anh Mừng chết, chết rồi.Vẫn đoán rằng đã có chuyện xấu xảy ra với anh Mừng, nhưng không ngờ đến mức chết người như thế.
Chị Huệ run lẩy bẩy, không tin vào điều anh Quế vừa nói, dồn dập hỏi lại anh:- Cái gì? Cái gì cơ? Anh Mừng làm sao mà chết được? Chú đừng có nói hươu nói vượn? Hai anh em nhà chú hết việc, bày trò trêu bọn tôi đúng không? Mới rồi còn tỉnh táo nói chuyện bình thường cơ mà.
Sao…sao lại như thế được?Anh Quế lắc đầu, đưa tay gạt nước mắt, bần thần đáp lời:- Không biết, em làm sao mà biết được, đang ngồi uống trà, anh ấy mới uống được một hớp, còn chưa hết được chén, tự nhiên, tự nhiên lăn ra co giật, sùi bọt mép, rồi, rồi chết.
Anh ấy chết trước mặt em luôn.Nghe anh Quế xác nhận lại một lần nữa anh Mừng thực sự đã tử vong, chị Huệ đang đứng bất chợt mất thăng bằng ngồi phịch xuống dưới đất, còn hai bác thông gia thì trợn mắt, há hốc mồm, rồi khóe mắt bắt đầu đỏ hoe, từng dòng lệ bắt đầu rỉ ra.
Anh Quế thì khỏi phải nói nữa rồi, anh chỉ biết ôm chặt lấy xác anh mừng mà kêu rên đau đớn.
Âý khi mọi người ở trong nhà đang chìm đắm vào trong sự đau thương, thì từ ngoài cổng bỗng vang lên tiếng chân người huỳnh huỵch, rồi tiếng kim loại vang lên leng ka leng keng, như kiểu người ta đang kéo một cái dây xích ở trên nền đất vậy.
Rồi một tràng cười man dại phát ra:- Á ha ha, í hi hi.Nửa đêm gà gáy canh thâu.Hồn lìa khỏi xác để sầu cho nhauGiữa trưa không nắng buồn rầuMạng kia tao bắt chẳng cầu được tao.Á hi hi, a hí hí.Kèm theo đó là một giọng nói khiến những người đang có mặt ở đây ngẩn người ra.
Kẻ nào? Kẻ nào lại đứng trước cổng nhà mà cười như thế? Ác nhân ác đức đến như vậy, có biết là gia đình vừa có người thân vừa qua đời hay không? Chị Huệ nước mắt lưng tròng, nổi điên đứng ở trong nhà chửi ra:- Tổ cha nhà mày, cái đồ thần kinh kia, đốt nhang nhà tao giờ còn ở ngoài đấy mà cười à? Tiên sư nhà mày cái quân thất đức, còn không cút, một hồi bà ra, bà chôn sống mày.Bố mẹ của chị Huệ cũng bị việc này làm cho tức giận, nhanh chóng hỏi xem rốt cuộc là