Ấy vậy khi trông thấy bà già điên đó chạy thẳng về phía mình mà anh Quế không hề chạy đi, ngược lại đôi chân anh còn tiến thẳng về bên đấy, kỳ lạ hơn nữa là vừa rồi vốn có tấm màn chắn ngăn anh đi qua cửa nhà thì nay lại biến mất.
Không phải anh Quế không muốn bỏ chạy mà cơ thể của anh bây giờ nó lại không nghe theo sự điều khiển của anh.
Nhìn thấy thân ảnh của bà lão điên càng ngày càng gần chỗ anh, bất chợt nỗi tuyệt vọng lại dâng lên và xâm chiếm lấy tâm trí anh, con mẹ nó bị lừa rồi, nó muốn giết mình.
Trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, ngỡ rằng một trăm phần trăm là mình sẽ bị nó giết chết.
Đột nhiên anh Quế có cảm giác cả người mình như muốn bùng cháy lên, nóng nóng quá, mẹ nó sao nóng như vậy được.
Cái cảm giác cháy bỏng ấy nó xuất phát từ ngực anh, chính xác là trong túi áo, không được, nếu cứ để tình trạng này diễn ra lâu thêm vài phút nữa thì có lẽ anh chưa cần bị người đàn bà điên kia giết chết thì đã bị đốt cháy chết rồi.
Anh Quế nén nhịn cơn đau, dùng hai tay thò vào trong túi áo ngực, móc ra một vật, đúng lúc này thì khuôn mặt của bà lão điên cũng xuất hiện ở trước anh.
Con bà mày, mày muốn giết tao thì tao cho mày chết cháy, nghĩ như thế trong đầu nên anh Quế vội ném thứ đồ vật ấy thẳng vào mặt của người phụ nữ đấy.
Sự việc sau đấy thì không cần phải nói thêm nữa vì anh đã trực tiếp trải qua.
Khi tâm trí còn đang chìm vào trong hồi tưởng của riêng bản thân mình, bất chợt một tiếng động đã vang lên khiến anh Quế hồi tỉnh:- Cốc, cốc, cốc, thí chủ, thí chủ Quế.Giật mình, anh Quế ê ê a a vài tiếng rồi mở mắt ra, anh quay phát ra ngoài cánh cửa phòng, hình như có ai đó vừa gọi cửa.
Vì hồi nãy đã dính cái dớp bị người đàn bà điên kia lừa đảo, anh không dám ra mở cửa ngay mà vẫn ngồi im trên giường, miệng hỏi lớn:- Ai? Ai ở ngoài đấy?Giọng nói bên ngoài vẫn tiếp tục phát ra, hồi đáp lời anh Quế:- Thí chủ Quế thứ lỗi, là bần tăng đây, thí chủ vẫn ổn chứ? Không có gặp chuyện gì kì lạ chứ?Nghe được những lời nói này thì anh Quế đã biết được người ở bên ngoài là ai, nhưng để cẩn thận anh vẫn phải hỏi lại:- Trụ trì, là thầy sao? Sao đang đêm hôm mà thầy lại sang bên đây thế?Sư trụ trì vẫn rất ôn tồn, không nổi giận vì anh Quế không mở cửa cho mình, giải thích:- A di đà Phật, chẳng giấu gì thí chủ, hồi nãy bần tăng có ngồi thiền ở phòng riêng, đột nhiên có một đệ tử đến thông báo rằng thí chủ đang đêm đội mưa đi ra phía ngoài cổng chùa một hồi rồi quay trở về phòng, bần tăng thấy sự việc hơi kì lạ nên vội vã sang kiểm tra xem thí chủ có bị gì không?Xác nhận lại đúng là thầy trụ trì rồi, anh Quế mừng quýnh, vội vã rời giường, tiến ra mở cửa mời thầy vào trong.
Vừa vào đến trong phòng, hai hàng lông mày của thầy nhô cao, mi tâm nhăn lại với nhau, thầy hỏi nhanh:- Thí chủ Quế, vừa rồi có phải thí chủ gặp phải thứ gì đó không sạch sẽ không? Bần tăng thấy được trong phòng thí chủ âm khí nặng nề quá.Anh Quế vừa ngạc nhiên mà vừa kinh sợ, quả không hổ là trụ trì của một ngôi chùa đã có niên đại mấy trăm năm, anh cũng không dấu giếm, gật