Trước đó, Phó Đình Viễn đã thêm wechat Du Ân một lần, thế nhưng Du Ân đã từ chối.
Ngày đó, cô nhận được lời mời kết bạn của Phó Đình Viễn, cô lại bỏ qua lần nữa, cho dù Phó Đình Viễn có viết thêm một câu: “Có tài liệu cần gửi cho cô.”
Du Ân cảm thấy giữa bọn họ không có bất kỳ tài liệu gì cần phải gửi riêng, cho nên không thêm anh.
Trong chốc lát, Chu Mi đang trong giờ làm việc gọi điện thoại cho cô: “Du Ân, sao cô vẫn luôn không thêm wechat của tổng giám đốc Phó?”
Đầu óc Du Ân mơ hồ: “Giữa tôi và anh ta không cần phải thêm wechat chứ?”
Chu Mi có chút đau đầu, nhỏ giọng nói: “Tổng giám đốc Phó thật sự có tài liệu rất quan trọng muốn gửi cho cô.”
“Thế anh ta chuyển cho cô, cô chuyển lại cho tôi không được sao?”
“Hoặc anh ta in ra rồi cô mang về cho tôi là được rồi”
Du Ân hoàn toàn không làm gì, bởi vì cô không nghĩ Phó Đình Viễn có tài liệu gì muốn gửi cho cô.
Hai người đã ly hôn hơn một năm, giữa hai người có thể có tài liệu gì để gửi cho nhau?
Thủ tục nên làm, thoả thuận nên ký, lúc ly hôn cũng đã rõ ràng rồi, không phải sao?
Chu Mi:”…”
Quả thật không biết nói gì, cô ta cũng không thể làm gì khác hơn là thầm cảm thán: “Wechat của tổng giám đốc Phó nổi tiếng khó thêm, không ngờ cũng có ngày anh ấy bị từ chối.”
Wechat được xem như một công cụ giao tiếp hiện giờ, thường được sử dụng trong mọi trường hợp.
Chuyện đầu tiên khi mọi người gặp mặt chính là trò chuyện đôi câu, sau đó bắt đầu thêm wechat.
Thế nhưng kể từ khi wechat xuất hiện tới nay, dường như không có người nào được vào wechat của Phó Đình Viễn, nhất là những cô gái có mưu đồ kia.
Chu Mi cảm thấy, trong wechat của ông chủ nhà mình, người liên lạc ít tới mức có thể đếm được.
Ngoại trừ mấy người thân, bạn bè còn có những cấp dưới làm việc như bọn họ, chắc hẳn cũng không còn người nào.
Du Ân nghe Chu Minh nói như thế, thấp giọng mỉm cười nói: “Nếu như thế, vậy cô hỏi anh ta một chút, tại sao anh ta không thêm wechat của những người đó, câu trả lời của tôi cũng giống anh ta.”
Chu Mi không thể làm gì khác hơn là kết thúc cuộc gọi này, sau đó bất lực quay lại phòng làm việc của Phó Đình
Cộng với hai lần bị từ chối thêm wechat, có thể tưởng tượng được sự tức giận của Phó Đình Viễn.
Sau khi thấy Chu Mi quay về, anh lạnh lùng hỏi: “Cô ấy nói sao?”
Phó Đình Viễn thề, nếu lần này Du Ân còn không thêm wechat của anh, anh đảm bảo sẽ không quan tâm đến sống chết của cô, sau này anh tuyệt đối cũng không chủ động thêm cô nữa.
Chu Mi thuật lời đúng những gì Du Ân nói cho Phó Đình Viễn: “Cô ấy nói, không phải ngài cũng không thêm wechat của người khác sao, lý do của cô ấy cũng giống ngài.”
Lòng Phó Đình Viễn khó chịu, suýt nữa đã bị tức chết.
Anh không thêm wechat của người khác, nhất là những người phụ nữ kia, nguyên nhân là vì lười để ý đến họ, cũng chán ghét bọn họ. Anh hoàn toàn không nghĩ tới việc cùng xuất hiện với họ, thêm vào làm gì?
Thế nên cô không thêm anh là bởi vì ghét anh, lười để ý đến anh?
Còn nữa, hoàn toàn không muốn cùng xuất hiện với anh?
Mím môi, trong lòng yên lặng hít thở sâu mấy lần, nhờ vậy mới không nổi giận ngay trước mặt Chu Mi.
Chu Mi thử dò hỏi: “Hay là… tôi in mấy tài liệu đó ra, rồi mang tới cho cô ấy?”
Phó Đình Viễn hừ lạnh nói: “Không cần.”
“Nếu cô ấy không cần sự trợ giúp của tôi, thế cứ để cô ấy tự sinh tự diệt đi.”
Anh đã nói có thứ quan trọng cần gửi cho cô, nếu cô không thêm wechat của anh thế có nghĩa là cô không chấp nhận sự giúp đỡ của anh, anh cần gì phải tiếp tục giúp đỡ cô?
Chu Mi không thể làm gì khác hơn, nói: “Tôi biết rồi.”
“Thế tôi đi làm việc trước.” Chu Mi nói một câu như thế, lập tức xoay người đi ra ngoài.
Sau khi Chu Mi rời đi, lúc này Phó Đình Viễn mới tức giận vứt cây y bút trong tay xuống một bên, dùng cách thức như thế để trút bỏ hết sự tức giận và lúng túng khi bị từ chối hai lân.
Buổi chiều, lúc gần đến giờ tan tâm. Chu Mi gọi điện thoại cho Du Ân: “Du Ân, buổi tối không cần làm cơm cho tôi, tôi và tông giám đốc Phó có tiệc xã giao.
“Được.” Du Ân thoải mái đồng ý.