Chương 203
‘Tên đồng bạn kia của gã ta vội vàng gật đầu trả lời: “Đúng đấy, đúng đấy, nghĩ tới con số của khoản tiền kia, tao cũng dám liều mạng già này.”
Tóc vàng lại nói với vẻ mặt háo sắc: “Cô Phó nói, sau khi chúng ta bắt được người còn có thể thưởng thức con đàn bà đó, vừa rồi mày có nhìn thấy không? Dáng vẻ đó không phải xinh đẹp bình thường đâu, nếu chơi chắc chắn sẽ rất sướng.”
Đồng bọn của gã ta nhe răng mỉm cười: “Tao còn thấy làn da của con bé kia trắng đến phát sáng, đôi chân vừa dài lại thon.”
‘Tên đó vừa nói cả người chợt rùng mình, đáy mắt ngập tràn vẻ hèn hạ: “Tao vừa nghĩ tới cặp chân kia quấn lên eo mình, lập tức có phản ứng”
Tóc vàng võ lên vai bạn mình một nhát, hai người trốn trong xe bật cười xấu xa.
Buổi ký tên của Diệp Văn được tổ chức vào mười giờ sáng, đúng chín rưỡi Du Ân ra khỏi cửa.
Chỗ cô ở cách một đoạn với tiệm sách Tân Hoa nơi tổ chức buổi ký tên, nên cần phải ngồi tàu điện ngầm.
Lúc vừa ra khỏi khu chung cư đi đến trạm tàu điện ngầm, Du Ân luôn cảm thấy dường như phía sau có xe theo dõi mình. Mới đầu cô không để trong lòng, cảm thấy ban ngày ban mặt sẽ không có chuyện gì.
Sau đó cô ngày càng cảm thấy không thích hợp, mắt thấy phía trước phải đi ngang qua một đoạn đường vắng người, cô mau chóng tăng nhanh bước chân.
Mà đúng lúc này, chiếc xe van đi theo sau Du Ân đột nhiên lao tới chặn lại con đường trước mắt
Cánh cửa xe van nhanh chóng đóng lại rồi lao nhanh như bay, do chiếc khăn mà người đàn ông kia dùng để che miệng cô có tẩm thuốc mê, nên Du Ân cảm thấy trước mắt tối sầm lập tức ngất xỉu ngay tại chỗ.
Đúng chín rưỡi, Phó Đình Viễn gặp mặt Diệp Văn ở quán cà phê bên cạnh tiệm sách Tân Hoa.
Diệp Văn có vẻ ngoài văn nhã, đeo một chiếc kính gọng vàng, thoạt nhìn có sự tao nhã, lịch sự của văn nhân.
Hai người trò chuyện rất vui vẻ, Phó Đình Viễn thật lòng muốn mua bản quyền sách mới của Diệp Văn, mà ông ấy cũng khá thưởng thức tác phong làm việc của anh.
Bàn đến cuối cùng, Diệp Văn lại đưa ra một yêu cầu: “Nhưng mà tôi có một yêu cầu cần phải nói rõ trước, bởi vì tình trạng sức khỏe của vợ tôi, nếu chuyển thể thành phim ảnh, tôi không thể đảm nhận nhiệm vụ biên kịch này được.”
“Hơn nữa, biên kịch mà các anh tìm tới cần phải vượt qua bài kiểm tra bản thảo của tôi mới được, tôi rất yêu quý ngòi bút của mình, không hy vọng tác phẩm của bản thân bị một nhà biên kịch có thực lực kém tùy tiện đối đãi.”