Chương 192
Ba người tụ họp tại quán bar của Dịch Thận Chỉ, chuyện đầu tiên Dịch Thận Chỉ làm là hỏi Phó Đình Viễn: “Có cần tôi cho cậu mấy lời khuyên không?”
Phó Đình Viễn rót cho mình một ly rượu: “Lời khuyên gì hả?”
Dịch Thận Chỉ nhún vai không còn gì để nói: “Khuyên làm thế nào để theo đuổi lại Du Ân”
Phó Đình Viễn tức giận nói: “Cô ấy với Chung Văn Thành đã ở bên nhau rồi, tôi còn theo đuổi như thế nào được nữa?
Chẳng lẽ cậu muốn tôi làm người thứ ba?”
Giang Kính Hàn bên cạnh mới vừa uống một ngụm rượu, bị cụm từ “người thứ ba” của Phó Đình Viễn làm hết hồn phun cả rượu ra ngoài.
Nghĩ đến thân phận, địa vị và hình tượng của Phó Đình Viễn, lại nghĩ tới cụm “người thứ ba” này, Giang Kính Hàn không nhịn được cười haha lớn tiếng.
“Sao để cậu làm người thứ ba được? Cậu đi bày tỏ tâm ý của cậu trước là được rồi, lại nói, kết hôn rồi cũng có thể ly hôn không phải sao?” Dịch Thận Chi nói xong câu này, phát hiện mình giống như vạch trần chỗ đau của Phó Đình Viễn.
Vì thế anh ta vội vàng cứu chữa: “Ý tôi là bọn họ không hẳn có thể quen lâu d.
Tuy rằng anh ta cứu vớt rồi, nhưng câu “kết hôn rồi cũng có thể ly hôn” của anh ta vẫn tàn nhẫn đâm vào tim của Phó Đình Viễn một lần nữa.
Cho đến lúc này anh mới hiểu được, nhiều lúc một người dù đã có được món đồ nào đó, nếu không biết quý trọng, sớm muộn một ngày nào đó có lẽ nó sẽ mất đi.
Dịch Thận Chi nhìn vẻ mặt không tốt của Phó Đình Viễn, vội nói: “Nào nào nào uống rượu, đừng nói những chuyện nhảm nhí này nữa”
Dịch Thận Chi vừa nói vừa lấy ly rượu trước mặt Phó Đình Viễn đi, cầm chai nước
Tuy rằng bình thường mấy người bọn họ luôn thích tổn thương lẫn nhau, nhưng trên thực tế trong lòng mỗi người đều biết sự quan trọng của đối phương, từ lúc bệnh dạ dày của Phó Đình Viễn tái phát rồi xuất viện tới nay, Dịch Thận Chi chưa từng đưa rượu cho Phó Đình Viễn uống.
Phó Đình Viễn uống một ngụm nước trái, cảm thấy không thỏa mãn chút nào.
Trong lòng anh lúc này, chỉ có cảm giác nóng rực của rượu mạnh đi vào cổ họng mới có thể xoa dịu.
Đẩy nước trái cây sang một bên, anh đưa tay lấy chai rượu rót cho mình.
Giang Kính Hàn kế bên đá anh một cái: “Đừng uống nữa, lại uống cho cơ thể mình phát bệnh gì nữa, người ta càng không cần cậu rồi.”
Phó Đình Viễn: Cho nên, hình tượng hiện tại của anh bị Du Ân ghét bỏ ư?
Không phải hình tượng ngồi tít trên cao không đặt Du Ân vào mắt sao?
Dịch Thận Chỉ nói hùa theo: “Chính là, cậu có xứng đáng với sự chăm sóc tỉ mỉ của Du Ân với cậu những năm trước không?
Hai người cậu một lời tôi một câu, quả nhiên Phó Đình Viễn không uống rượu nữa.
Dịch Thận Chỉ với Giang Kính Hàn lặng lế nhìn nhau một cái, trong lòng mỗi người bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Nhắc tới Du Ân, Phó Đình Viễn thật sự không uống rượu nữa, còn không chịu thừa nhận quan tâm người ta.
Cái miệng này cứng thế nhỉ?