Chương 195
Lúc hai người họ tới chùa, các sư trong chùa vừa mới tụng kinh buổi sáng xong, thấy ông cụ đến, vội vàng mời họ tới sân sau.
Mùi hương khói lượn lờ quanh quẩn khắp ngôi chùa, bên trong còn có mấy cây đại thụ cao ngút trời tươi tốt xum xuê.
Phó Đình Viễn khẽ nhíu mày, có thể nói bản thân anh thật sự không thích nơi mê tín phong kiến này chút nào, nhưng cũng không biết tại sao vừa rồi tự dưng mình lại đồng ý với ông cụ tới đây xem một quẻ.
Từ khi nào Phó Đình Viễn anh lại trở thành người giao số mệnh cho một nơi như vậy nhỉ? Nhưng người cũng đã đến rồi, cũng chỉ đành căng da đầu đi theo ông cụ gặp vị trụ trì kia.
Vị trụ trì xấp xỉ bằng tuổi với ông cụ, râu bạc trắng, vẻ mặt trông hiền từ.
Sau khi ông cụ nói rõ ý định mình đến đây, vị sư già vuốt chòm râu rồi đưa cho Phó Đình Viễn một ống thẻ tre, kêu anh rút một thanh từ bên trong ra.
Phó Đình Viễn kiên nhãn rút ra một thẻ tre, vị sư già chăm chú xem xét.
Mãi một lúc lâu sau, ông ấy mới đưa thẻ tre trong tay cho anh, sau đó nói: “Hoa rơi khắp sân mành chưa vén, cỏ đoạn trường xa xôi.”
“Cậu nhóc, thẻ này là thẻ xấu, cậu và cô gái kia có duyên mà không có phận.”
“Điều chỉnh lại tâm trạng một chút rồi tìm người khác thôi”
Sau khi vị sư già nói xong, ông cụ là người đầu tiên tỏ ra
Quả thật không phải là từ ngữ tốt đẹp gì…
“Nói nhăng nói cuội!” Phó Đình Viễn im lặng hồi lâu sau đó tức giận đứng dậy, không hề lịch sự xoay người phất tay áo.
bỏ đi.
Quẻ bói tồi tệ gì thế này, anh hối hận vì đã theo ông cụ đến đây.
Anh phải làm chủ số mệnh của mình, mà bản thân cũng muốn là người quyết định nhân duyên giữa mình và Du Ân.
“Ôi, ôi, thằng nhóc thối này” Ông cụ mắng chửi sau lưng anh: “Sao cháu lại vô lễ như vậy!”
Phó Đình Viễn không thèm để ý, sải đôi chân dài bước thẳng ra cửa.
Ngôi chùa nát gì thế này!
Sau này anh sẽ không bao giờ đặt chân đến đây nửa bước.
nữa.
Ông cụ đuổi theo ra ngoài, không vui nói: “Cháu tức giận gì chứ?”
“Là cháu tự mình rút quẻ, trụ trì người ta chỉ giúp đỡ giải nghĩa trên thẻ mà thôi, cháu nổi cáu cái gì?”
“Hơn nữa, vốn dĩ chuyện tình cảm cũng là do duyên số, tự cháu đã bỏ lỡ mối nhân duyên tốt như vậy, bây giờ không chấp nhận được thì có ích gì chứ?”
Vốn dĩ tâm trạng của Phó Đình Viễn đã không vui, những lời này của ông cụ lại chọc thẳng vào ngực anh, anh dứt khoát hỏi: “Cháu phải đi rồi, ông có xuống núi hay không?”