Chương 197
Tuy nhiên, ông nhanh chóng bình ổn cảm xúc, dặn dò Phó Đình Viễn: “Vậy lát nữa cháu cứ trực tiếp lên núi cùng ông, đừng trở về công ty trước.”
Phó Đình Viễn khó hiểu: “Lên núi ư?”
“Đúng thế, đi chùa bốc quẻ xem b ng cụ giải thích: “Trụ trì của chùa trên núi là bạn tốt của ông, đi tìm ông ấy là thích hợp nhất. Một là người này bói rất chuẩn, thứ hai ông ấy cũng có thể giữ bí mật cho chúng ta.”
Phó Đình Viễn chỉ đành đồng ý.
Nơi ông cụ sống non xanh nước biếc, cách đó không xa có một ngọn núi, là danh lam thắng cảnh nổi tiếng của Giang Thành.
Nghe nói chùa miếu trên núi hương khói nghỉ ngút, hàng năm ông cụ sống một mình, hễ rảnh rỗi lại lên núi tìm trụ trì của chùa chơi cờ, thường xuyên qua lại hai người trở thành bạn tốt của nhau.
Sau khi đi vào văn phòng, hai người Chu Nam và Chu Mi đều không dám chọc anh. Cả hai cũng đã nhìn thấy tin tức Du Ân và Chung Văn Thành ở bên nhau rồi. Tuy rằng họ cảm thấy ngạc nhiên, nhưng cũng chỉ có thể chấp nhận.
Chu Mi còn cố ý gọi điện thoại hỏi thăm Du Ân, mà cô cũng đã thừa nhận.
Chu Mi cảm thấy khá tổn thương, là trợ lý đắc lực của Phó Đình Viễn, dĩ nhiên cô ấy hy vọng Du Ân có thể nên duyên với anh.
Nhưng trong chuyện tình cảm, họ chỉ có thể tôn trọng sự lựa chọn của người trong cuộc, không phải sao?
Đề tài người bạn gái thần bí của Chung Văn Thành vẫn tiếp tục được hâm nóng, buổi sáng anh ấy đã đưa ra lời giải thích thông qua công ty: “Dạo này sức khỏe của mẹ rất không tốt,
Anh ấy không hề phủ nhận sự tồn tại của người bạn gái bí mật, đồng nghĩa với việc đã thừa nhận.
Du Ân ở lại quê hương của Chung Văn Thành ba ngày, sau khi mẹ Chung xuất viện, cô lập tức trở về.
Một là, Chung Văn Thành nói cũng không cần cô vẫn luôn túc trực ở đây, để mẹ anh ấy biết con trai mình đã có nơi có chốn là tốt rồi.
Hai là, Du Ân cũng phải trở về tham gia một buổi ký tên, Diệp Văn một tác giả kiêm nhà biên kịch mà cô rất thích sẽ tổ chức một buổi phát hành sách mới ở Giang Thành.
Trước đó, Tô Ngưng đã tặng vé cho cô, khiến cô mừng rỡ không thôi.
Thời đại học, cô rất thích những tác phẩm của Diệp Văn.
Khi ấy, cô đã xem hết tất cả các bộ tiểu thuyết của ông ấy trong thư viện của trường một lượt. Bởi vì hầu như mỗi một bộ tiểu thuyết của Diệp Văn đều được chuyển thể thành phim truyền hình. Cô xem xong sách lại theo dõi hết các bộ phim không sót tập nào, là một fan trung thành chân chính.
Du Ân không chỉ thích sách của Diệp Văn, mà còn thích cách làm người của ông ấy, rõ ràng tài hoa hơn người, nhưng lại cực kỳ yên tĩnh khiêm tốn.
Sỡ dĩ Du Ân rất mong chờ buổi ký tên sách mới đó là vì, bộ sách mới này là tác phẩm mới đánh dấu sự trở lại sau nhiều năm của Diệp Văn.