Chương 222
Không muốn tiếp tục thảo luận vấn đề này với Dịch Thận Chi nữa, cô quay người định đi ra ngoài hít thở không khí trước, ai ngờ Dịch Thận Chi cũng đi theo sau lưng cô.
Dịch Thận Chi móc một điếu thuốc, đặt trên môi cắn, lười biếng đề nghị với cô: “Hai chúng ta về trước đi.”
Chu Mi khó hiểu, Dịch Thận Chỉ giải thích: “Tạo cơ hội ở riêng với Du Ân cho vị sếp đường tình nhấp nhô kia của cô.”
Lúc này Chu Mi mới hiểu ra: “Được.”
Tuy rằng bây giờ cô không quá muốn ở chung với Dịch Thận Chi, nhưng vì lời của Dịch Thận Chi, cuối cùng cô vẫn chọn đi cùng anh ta trước.
Lúc hai người đến thì đi cùng một chiếc xe, sau khi Phó Đình Viễn vội vàng rời khỏi hội trường lễ ký kết, Chu Mi cũng lập tức tranh thử thời gian đuổi theo, rồi tiếp đó Dịch Thận Chi gọi điện cho cô, nói là chở cô đi cùng luôn.
Gửi tin cho Du Ân xong, Chu Mi bèn theo Dịch Thận Chỉ về.
Du Ân ở cục cảnh sát ghi chép khẩu cung cả buổi, lúc ra khỏi thì đã tới giữa trưa rồi.
Phó Đình Viễn thăm dò thử, đề nghị: “Ăn trưa xong hãng “Tôi không đói” Du Ân biểu lộ lập trường của chính mình: “Anh đi ăn đi. Thêm nữa, tôi tự gọi xe về là được rồi.”
Phó Đình Viễn sao có thể để cô thuê xe về trong trạng thái này được, bước lên nắm cổ tay cô cưỡng ép nhét vào trong xe của mình.
“Không ăn, đi” Sau khi Phó Đình Viễn ngồi vào thì nhanh chóng cho xe chạy nhanh, sợ Du Ân khăng khăng muốn xuống xe.
Thật ra đúng là Du Ân không muốn đi cùng anh ta, nhưng bây giờ bất kể là cơ thể hay tinh thần của cô, tất cả đều ở trạng thái kiệt sức, cô không muốn tiếp tục giằng co, thế là tùy Phó Đình Viễn.
‘Vừa lên xe Du Ân lập tức nhắm mắt tựa vào thành ghế, suốt đường đi đều
Hôm nay không đến buổi ký tặng của Diệp Văn và hội thảo dành cho biên kịch được, trong lòng Du Ân không phải là không tiếc nuối.
Tính Diệp Văn hướng nội, trừ buổi ký tặng ra, thường ngày ít ai nhìn thấy hành tung của ông, muốn gặp ông trao đổi một lần rất khó.
Du Ân im lặng, Phó Đình Viễn không biết nên nói gì, hai người cứ im lặng suốt dọc đường đi về như vậy.
Phó Đình Viễn đưa Du Ân tới dưới lầu, Du Ân nhàn nhạt nói lời cảm ơn với anh xong thì đi luôn, không thèm nhìn lại.
Phó Đình Viễn chỉ có thể ép xuống mọi tâm trạng, lái xe rời đi.
Thật sự anh rất muốn quan tâm cô một chút, nhưng hiển nhiên là cô không cần.
Sau khi Du Ân về đến nhà thì những thứ cô thầm gắng chịu đựng mới hoàn toàn bộc phát ra, cô gào khóc trong phòng ngủ của chính mình.
Không biết khóc được bao lâu, lúc cô bình tĩnh lại vậy mà lại nghe có tiếng đập cửa ngoài cửa sổ.
Cô đành vội vàng vào toilet rửa mặt rồi ra mở cửa, sau đó thì thấy Phó Đình Viễn đứng ở ngoài, trong tay còn xách cặp lồng đựng cơm.
Du Ân không ngờ Phó Đình Viễn đi rồi quay lại, càng không ngờ anh trở lại là vì để đưa cơm cho cô.
Sau khi hồi phục tỉnh thần mới ý thức được mình vừa khóc một trận lớn, chắc chắn mắt sẽ vừa đỏ vừa sưng, vội vàng muốn đóng cửa lại.
Điều cô không muốn nhất chính là tỏ ra yếu đuối và chật vật trước mặt Phó Đình Viễn, cô theo bản năng cảm thấy anh sẽ cười nhạo sự thê thảm của cô bằng dáng vẻ và thần thái kiêu ngạo ấy của anh.
Phó Đình Viễn duõi đôi chân dài tới chắn trước cửa: “Du Ân!”