Chương 226
Có lẽ ban đầu nên để Phó Giang và Đổng Văn Huệ ly hôn, chứ không phải vì để duy trì mặt mũi của nhà họ Phó, miễng cưỡng duy trì cuộc hôn nhân này.
Phó Đình Viễn đẩy cửa bước vào, Đổng Văn Huệ đang ngồi dưới đất nhìn thấy anh, cầm lấy bình trà ông cụ dùng để uống trà bên cạnh nổi điên ném về phía anh, đồng thời lớn tiếng hô lên: “Phó Đình Viễn! Có phải mày muốn bức chết mẹ ruột của mày không!”
Hành động của Đổng Văn Huệ quá nhanh, Phó Đình Viễn không kịp né tránh, bình trà lại đập thẳng vào trán anh, máu tươi nhanh chóng chảy ròng ròng.
Anh bị ông nội ném bình trà nhiều năm như thế, nhưng từ trước đến giờ đều không bị thương một lần nào, nguyên nhân là vì ông cụ hoàn toàn không muốn anh bị thương, thế nhưng lần này Đổng Văn Huệ lại xuống tay độc ác.
Ông cụ luống cuống, vội vàng gọi quản gia: “Quản gia, mau, mau mang rương y tế tới câm máu!”
Đổng Văn Huệ cũng giật mình, bà ta không ngờ sẽ khiến Phó Đình Viễn bị thương như thế, bà ta chỉ muốn trút giận một chút mà thôi…
Vội vội vàng vàng chạy tới, hoảng hốt nói xin lõi Phó Đình Viễn: “Đình Viễn à, mẹ không cố ý, mẹ không cố ý…
Phó Đình Viễn dùng băng gạc quản gia đưa cho anh che trán, mím môi không nói một lời Ông cụ nổi giận khiển trách Đổng Văn Huệ: “Không phải trong mắt con chỉ có một mình đứa con gái là Thiến Thiến đó chứ? Có bao giờ con thật sự quan tâm tới Đình Viễn?”
“Con không ngừng oán trách thằng bé không bảo vệ Thiến Thiến, thế nhưng sao con không nhìn xem Thiến Thiến đã làm chuyện gì?”
“Người Thiến Thiến gây tổn thương là Du Ân, con đã nghĩ tới suy nghĩ của Đình Viễn chưa?”
Ông cụ đã nhìn thấy được tâm ý Phó Đình Viễn dành cho Du Ân, cho
Nếu Phó Đình Viễn cố gắng che chở cho Phó Thiến Thiến, thế thì anh và Du Ân sẽ kết thù, điều này đối với Phó Đình Viễn là chuyện đau lòng thế nào?
Không bảo vệ Phó Thiến Thiến, bây giờ Đổng Văn Huệ lại tới đây không ngừng làm loạn.
“Còn nữa, trong ba năm Du Ân và Phó Đình Viễn kết hôn, nếu như con và Thiến Thiến có thể đối xử với Du Ân tốt hơn một chút, nếu như không ngày ngày làm nhục Du Ân, nói không chừng Du Ân và Phó Đình Viễn cũng không tới mức ly hôn!”
Ly hôn!
Ông cụ vẫn luôn muốn nói những lời này với mẹ con Đổng Văn Huệ.
Toàn bộ nhà họ Phó, từ đầu tới cuối cũng chỉ có một mình ông cụ ủng hộ Du Ân, thế nhưng lực lượng của ông cụ lại quá kém, Du Ân nản chí, cuối cùng vẫn chọn cách ly hôn.
Đối mặt với sự chỉ trích của ông cụ, Đổng Văn Huệ phản bác: “Nó có lập trường gì?”
“Chẳng phải nó hoàn toàn không thích Du Ân sao, nếu không thích Du Ân, thế đương nhiên nó phải bảo vệ Phó Thiến Thiến rồi, Phó Thiến Thiến là em gái nó đấy!”
Đổng Văn Huệ không biết lòng dạ Phó Đình Viễn dành cho Du Ân đã thay đổi, cũng có thể nói bà ta biết nhưng lại không chịu thừa nhận.
Phó Đình Viễn quay sang Đổng Văn Huệ, lãnh đạm nói: “Không cần biết người Thiến Thiến làm tổn thương là ai, con cũng sẽ không bảo vệ Thiến Thiến.”
Anh có thể hiểu tâm tình của Đổng Văn Huệ là một người mẹ muốn bảo vệ Phó Thiến Thiến, nhưng Đổng Văn Huệ lại không thấy rõ một chút, chuyện Phó Thiến Thiến làm là phạm pháp.