Chương 228
Vẻ mặt Phó Đình Viễn bình tĩnh nói: “Không cần phải thế, cầm máu là được rồi.”
Quản gia vô cùng lo lắng: “Lỡ để lại sẹo thì phải làm sao?”
“Không sao cả”
Ông cụ nhìn dáng vẻ không để tâm này của anh, không nhịn được lên tiếng khuyên nhủ: “Hay là đến bệnh viện xem một chút đi.”
Phó Đình Viễn đứng im không nhúc nhích, ông cụ liếc mắt nhìn anh, nói: “Sao ông cảm thấy như cháu không sống nổi nữa thế?”
Phó Đình Viễn: “…”
Anh nào cớ?
Thế nhưng tâm trạng anh chỉ rơi xuống tương đối thấp mà thôi.
Suýt nữa bị Phó Thiến Thiến làm cho tức chết không nói, mẹ anh còn ầm ï với anh, Du Ân lại không thèm để ý tới anh, tâm trạng anh có thể ổn sao?
Anh rũ mắt nhàn nhạt nói với ông cụ: “Ban đầu cháu định hôm nay sẽ nói với Du Ân một chút, kết quả lại xảy ra chuyện như thế”
“Ôi…” Ông cục ôm ngực khó chịu kêu lên.
Đứa cháu trai số khổ này của ông, sống ba mươi mấy năm cuối cùng cũng hiểu rõ tình yêu là gì, một chân bước vào cửa nhưng lại bị chặn lại.
Nhưng sau khi ông cụ kêu rên cũng thoải mái an ủi Phó Đình Viễn: “Không phải chỉ mất người yêu thôi sao, không sao cả, thời gian sẽ hoà tan mọi thứ.”
“Các cháu có thể là có duyên mà không có nợ đi.”
“Được rồi, chờ chuyện này qua đi, ông nội sẽ tìm cho cháu một cô gái tốt” ¡ Phó Đình Viễn không nói gì nhìn ông cụ, anh đã vô cùng khó
Anh tức giận nói: “Cháu sẽ không bỏ qua, từ trước tới giờ cuộc sống của cháu không có hai chữ buông tha.”
Ông cụ nghe anh nói như thế, trong lòng thầm vui vẻ.
Mới vừa rồi ông cụ cố ý kích thích anh, không muốn để anh bỏ qua như thế.
“Đúng rồi, cô nhóc Du Ân thế nào?” Ông cụ đổi đề tài.
Ánh mắt Phó Đình Viễn hiện lên vẻ ảm đạm: “Chưa ra hình dáng gì.”
Trong lòng ông cụ yêu thương không dứt: “Haizz, con bé cũng là một đứa trẻ số khổ.”
“Du Thế Quần và Du Tùng không phải người thân của con bé, trên thế giới này cô bé chỉ có một mình, gặp phải chuyện lớn gì cũng không biết tìm ai để bày tỏ.”
“Ông nghĩ nhiều rồi, cô ấy có bạn trai của cô ấy, còn có một người bạn thân.” Lúc nói những lời này, trong giọng nói của Phó Đình Viễn không nhịn được có chút ghen tức.
Ông cụ cắt ngang anh: “Cũng đúng, cô bé còn có bạn trai.”
Lúc này, quản gia xử lý vết thương cho Phó Đình Viễn xong, cầm máu lại băng cho anh một miếng gạc mỏng, Phó Đình Viễn đứng dậy dứt khoát ra về, không muốn tiếp tục bàn về bạn trai gì đó của Du Ân.
Lúc đi tới cửa, ông cụ đứng ở huyền quan nghiêm nghị an ủi anh: “Bây giờ quan hệ giữa hai đứa đã thành ra như thế, cũng không cần nóng lòng”