Chương 235
Mấy lần đó họ đều ngủ ở khách sạn…
Dịch Thận Chi xòe hai tay ra: “Chúc mừng cậu, người anh em, cậu coi người ta là bạn gái nhưng người ta chỉ coi cậu là tình một đêm thôi.”
“Wi vậy, người ta đã biến mất trong hai năm qua không liên quan gì đến cậu hết, cũng có thể hiểu được, bởi vì người ta căn bản không coi cậu là gì cả.”
Hứa Hàng khoanh tay trước ngực, hít một hơi thật sâu, cứ hít hết lần này tới lần khác.
Hai năm nay, nút thắt mà anh ta vẫn canh cánh trong lòng, thế mà hôm nay đã được Dịch Thận Chi dễ dàng cởi bỏ.
Có điều, kết quả này thật quá mất mặt.
Hứa Hàng buồn bã đến mức hận không thể chui xuống đất.
Trong phòng, sau khi Phó Đình Viễn và Dịch Thận Chi rời đi, Du Ân vội vàng hỏi Chung Văn Thành: “Sao anh lại đánh nhau với anh ta vậy? Có phải anh ta đánh anh trước không?”
Chung Văn Thành hạ giọng cười: “Là anh đánh anh ta trước.”
Du Ân sốc đến mức không nói nên lời, trong ấn tượng của cô, Chung Văn Thành là một người dịu dàng, điềm đạm, không thể ra tay đánh người trước được.
“Đây là những gì anh ta nợ em, cũng là những gì
Du Ân vừa cảm động vừa áy náy, nhất là khi nhìn thấy vết thương trên mặt Chung Văn Thành, cô đỏ hoe mắt nói: “Em xin lỗi, lẽ ra em không nên trở thành gánh nặng của anh…”
Anh ấy muốn xem, Phó Đình Viễn tìm mình có chuyện gì.
Khi Chung Văn Thành gõ cửa bước vào phòng làm việc của Hứa Hàng, Hứa Hàng đang ôm đầu bực bội.
Tất nhiên, khi Chung Văn Thành bước vào, Hứa Hàng đã chỉnh lý xong cảm xúc của chính mình, tươi cười chào Chung Văn Thành: “Xin chào, anh Chung.”
Chung Văn Thành thản nhiên chào anh ta, sau đó hỏi Phó Đình Viễn đang ở một bên: “Tìm tôi có chuyện gì?”
Hứa Hàng và Dịch Thận Chỉ chủ động lui ra ngoài, đỡ để bị lửa chiến lan đến.
Phó Đình Viễn nhướng mắt nhìn Chung Văn Thành, đi thẳng vào vấn đề: “Tôi đã nói chuyện với Diệp Văn về chuyện bản quyền cuốn sách mới. Ý của ông ấy là đến lúc đó biên kịch cải biên kịch bản cần phải khiến ông ấy vừa lòng.”