Chương 240
Hơn nửa đêm, Phó Đình Viễn bị cuộc điện thoại của Phó ‘Thiến Thiến đánh thức. Phó Thiến Thiến ở đầu dây bên kia khóc đến khản cả cổ: “Anh à, mẹ uống thuốc ngủ rồi, em phải làm sao bây giờ? Em không cảm nhận được hơi thở của mẹ nữa!”
Phó Đình Viễn cũng kinh hãi không thôi. Anh cúp điện thoại và gọi cấp cứu ngay lập tức, sau đó không màng thay quần áo mà lái xe thẳng đến chỗ ở của Đổng Văn Huệ và Phó Thiến Thiến.
Phó Đình Viễn đến gần như cùng lúc với xe cấp cứu, Đổng ‘Văn Huệ đã lâm vào hôn mê, bác sĩ đang cấp cứu.
Phó Thiến Thiến đứng trong phòng khách với đầu tóc rối bù. Vừa nhìn thấy Phó Đình Viễn đi tới, nhất thời cô ta xông lên đánh chửi anh: “Đều là lỗi của anh, đều là lỗi của anh!”
“Vì anh không bảo vệ em, khiến mẹ em tức giận đến tự sát” + Những lời buộc tội của Phó Thiến Thiến khiến tâm trạng vốn đã khó chịu của Phó Đình Viễn lại càng thêm cáu kỉnh.
Anh hất Phó Thiến Thiến ra: “Cút!”
Việc Đổng Văn Huệ tự sát có liên quan gì đến anh?
Chỉ vì anh không để Giang Kính Hàn tiếp nhận vụ án này?
Chỉ vì anh không dùng quan hệ của mình để chèn ép Du Ân, không cho Du Ân khởi kiện?
Rõ ràng là bản thân Phó Thiến Thiến đã làm sai, vậy tại sao lại muốn bắt anh đi theo làm những chuyện không có điểm mấu chốt, phá hỏng tam quan?
Phó Thiến Thiến ngã xuống đất, lại khóc rống lên: “Đến giờ mà anh vẫn không biết hối cải. Có phải mẹ tôi thật sự chết rồi thì anh mới có thể cắn rứt lương tâm hay không!”
Phó Đình Viễn bị Phó Thiến Thiến chọc tức đến mức muốn tát cô ta một lần nữa. Không biết cô ta đã học được từ đâu cái bản lĩnh đổi trắng thay đen và ép buộc đạo
Anh đứng trước mặt Phó Thiến Thiến, nhìn xuống từ trên cao, găn từng tiếng mà nói: “Phó Thiến Thiến, người không biết hối cải là các người, không phải tôi.”
Đến giờ, Phó Đình Viễn nhìn chung cũng đã hiểu ý định của Đổng Văn Huệ khi muốn gây ầm ï đêm nay rồi. Dùng thủ đoạn sống chết này để buộc anh phải ra tay, buộc anh ép.
Du Ân rút đơn kiện.
Mặc dù chuyện này bị ép hết lần này đến lần khác, nhưng những người trong đồn cảnh sát, viện kiểm sát và tòa án vẫn nói với bên ngoài rằng Phó Thiến Thiến đã phạm tội và đang bị truy tố. Hơn nữa người truy tố Phó Thiến Thiến còn chính là chị dâu trước của cô ta.
Đổng Văn Huệ cảm thấy xấu hổ nên muốn ép Du Ân rút đơn kiện.
Phó Đình Viễn dám đảm bảo liều lượng thuốc ngủ mà Đổng Văn Huệ nuốt vào đêm nay chắc chắn là an toàn. Mặc dù gây hôn mê nhưng nó sẽ không giết chết bà ta.
Đây là mẹ ruột và em gái ruột của chính anh, ấy thế lại hành hạ anh bằng mọi giá.
Đổng Văn Huệ sau đó đã được đưa đến bệnh viện để rửa dạ dày cấp cứu, qua cơn nguy kịch, mọi thứ đúng như Phó Đình Viễn dự liệu.
Đứng trước giường bệnh của Đổng Văn Huệ, Phó Đình Viễn nhìn xuống khuôn mặt của Đổng Văn Huệ, cảm thấy vô cùng xa lạ và ngột ngạt một cách không thể giải thích được.
Từ khi nào mà mẹ và em gái anh hoàn toàn thay đổi như vậy?
Lẽ nào thực sự là vì Du Ân?
Không hẳn vậy.
Nếu không có Du Ân, sớm muộn gì bọn họ cũng sẽ gây ầm ĩ với anh vì những chuyện khác, vì đó là tính cách của họ.