Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 243


trước sau

Chương 243

Chung Văn Thành nói: “Cá nhân anh cũng nghĩ đây là một cơ hội rất tốt, em có thể thử xem.”

“Nếu không, coi như là học tập một hồi đi.”

“Đương nhiên, nếu vượt qua, cũng chứng tỏ rằng em thật sự có năng lực này.”

Thực ra Du Ân không muốn tiếp xúc với Phó Đình Viễn một chút nào nữa, nhưng lần này là chuyển thể cuốn sách mới của Diệp Văn, cô không cưỡng lại được sự cám dỗ này.

Nằm mơ cô cũng muốn có thể xuất hiện cùng với Diệp Văn.

Chung Văn Thành vừa khuyên bảo như vậy, cô suy tư một lúc rồi cũng đồng ý.

Dù sao, cô cũng không nhất định được thông qua bản thảo, cũng không nhất định có thể tiếp tục hợp tác cùng Phó Đình Viễn.

Trong khoảng thời gian này, Tô Ngưng không có công việc gì, nên sau khi Du Ân xuất viện, hầu như ngày nào Tô Ngưng cũng đến chỗ Du Ân ăn cơm chùa.

Trên thực tế, Du Ân biết Tô Ngưng đang lo lắng cô lại xảy ra chuyện gì nữa.

Hai người cũng không làm phiền lẫn nhau. Khi Du Ân làm việc, Tô Ngưng sẽ chỉ ngồi trên ghế sô pha tự mình xem kịch, hoặc đọc kịch bản bộ phim mới của cô ấy.

Buổi sáng hôm đó, Tô Ngưng vừa vào cửa nhà Du Ân đã nói: “Mẹ kiếp, nghe nói mẹ Phó Đình Viễn tự tử.”

Du Ân đang pha cà phê, chợt sửng sốt: “Cái gì?”

Đổng Văn Huệ tự tử?

Tô Ngưng cởi giày xong thì bước vào, đưa cho Du Ân xem ảnh chụp màn hình trên điện thoại: “Tớ thấy trên mạng có người nói.”

Tô Ngưng lướt web ẩn danh cả ngày, bất cứ tin tức manh mối nào cũng không thoát khỏi mắt cô ấy.

Tô Ngưng nói: “Có người đã chụp được ảnh Phó Đình Viễn xuất hiện trong bệnh viện lúc nửa đêm với bộ dạng xộc xệch, còn cả hình mẹ anh ta bị đưa đi cấp cứu.”

“Còn có người nghe nói mẹ Phó Đình Viễn đã tranh cãi ầm ĩ với anh ta, hình như là vì chuyện em gái anh ta. Nhưng những tin tức này hiện tại đã

bị xóa rồi. May mà tớ đã chụp ảnh màn hình kịp thời.”

Tô Ngưng còn nói: “Tớ đoán, chắc chắn là Đổng Văn Huệ không hài lòng với việc Phó Đình Viễn mặc kệ Phó Thiến Thiến lần này, cho nên mới ầm ï với anh ta.”

Thấy Du Ân nấy giờ không nói gì, Tô Ngưng vội vàng ôm mặt cô mà nói: “Chắc không phải là cậu đau lòng cho Phó Đình Viễn rồi chứ?”

Không đợi Du Ân nói gì, Tô Ngưng đã nghiêm khắc cảnh cáo cô: “Tớ nói cho cậu biết, cậu đừng bao giờ mềm lòng mà rút đơn kiện rồi không kiện Phó Thiến Thiến nữa đất Như vậy sẽ như đám người Đổng Văn Huệ mong muối “Hơn nữa, con tiện nhân đó nên bị trừng phạt!”

Du Ân hoàn hồn, nhẹ nhàng lắc đầu nói: “Đương nhiên tớ sẽ không rút đơn kiện.”

“Tớ chỉ không ngờ rằng lần này Phó Đình Viễn không dung túng cho mẹ anh ta và Phó Thiến Thiến.” Du Ân cụp mắt xuống mà tự giêu: “Mẹ anh ta cũng muốn sống muốn chết náo loạn với anh ta rồi, vậy mà anh ta vẫn không ra tay can thiệp, cũng không đối phó với tớ bảo tớ rút đơn kiện.”

€ó lẽ là trước đây Phó Đình Viễn chưa bao giờ đứng về phía cô đã tạo thành cái bóng quá sâu đối với cô rồi. Du Ân luôn cảm thấy Phó Đình Viễn, Đổng Văn Huệ và Phó Thiến Thiến mới là một gia đình chân chính, và anh sẽ luôn đứng về phía Đổng Văn Huệ và Phó Thiến Thiến.

Tô Ngưng khịt mũi: “Nếu anh ta dám nối giáo cho giặc, vậy tớ sẽ dùng acc clone bôi đen hết cả nhà bọn họi”

Du Ân khẽ mỉm cười, đưa cho Tô Ngưng một tách cà phê và hỏi: “Mẹ anh ta không có việc gì đúng không?”

Du Ân không hay đọc những tin lá cải trên Internet cho lắm, cho nên cô cũng hoàn toàn không biết có chuyện như Đổng Văn Huệ tự sát.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện