Chương 257
Sau khi Diệp Văn nghe xong cảm thấy tức giận kì lạ: “Kết hôn với người ta ba năm mà anh không biết người ta là biên kịch”
Phó Đình Viễn: “…”
Chuyện này thực sự khiến cho anh không thể ngẩng đầu trước mặt bất kỳ ai, bao gồm cả chuyện cô không ăn thịt dê bò anh cũng không biết, những thứ này thực sự là chứng cứ anh không yêu cô, cũng là thứ anh đáng bị lên án.
Bất đắc dĩ, anh nói thẳng thải biết yêu cô ấy thế nào.”
“Trước kia tôi đúng là không Diệp Văn hừ lạnh một tiếng, nháy mắt cảm thấy Phó Đình ‘Viễn vô cùng chướng mắt.
Cô gái kia vừa nhìn đã thấy là một người hiền lành dịu dàng, ai cưới được cô nhất định là kiếp trước đã cứu vớt dải ngân hà.
Diệp Văn uống ngụm trà, tức giận nói với Phó Đình Viễn: “Tôi thấy hiện giờ anh lại rất thích người ta rồi đấy.”
Những chuyện giữa nam nữ với nhau, kỳ thật người sáng suốt chỉ cần liếc mắt là có thể nhìn ra ngay.
Trước kia cách sống chung của Phó Đình Viễn và Du Ân không biết ra làm sao, dù sao bây giờ nhìn ra được rõ ràng địa vị của Phó Đình Viễn càng thấp hơn một ít, ở đâu cũng muốn chiếm thiện cảm với cô gái nhà người ta nhưng rõ ràng cô gái không muốn để ý tới anh.
Tâm tư bị Diệp Văn vạch trần không một chút lưu tình, Phó Đình Viễn cũng không hề phủ nhận: “Ông nói không sai, bây giờ thực sự tôi rất thích cô ấy”
Diệp Văn hừ lạnh: “Nói miệng không thì có tác dụng gì?
Thích thì theo đuổi đi, nếu không sau này thật sự bỏ lỡ rồi đó mới thực sự
Nói đến cuối cùng, đáy mắt Diệp Văn dường như có một tia tiếc nuối xet qua, vẻ mặt cũng có khoảnh khắc trống vắng.
Phó Đình Viễn lại uống một ngụm trà nói: “Cô ấy có bạn trai rồi”
Anh cũng muốn theo đuổi nhưng bây giờ Du Ân đã ở bên Chung Văn Thành, khiến cho anh muốn theo đuổi cô cũng phải bị bó buộc hạn chế.
Diệp Văn kinh ngạc không thôi, có điều sau đó quăng cho Phó Đình Viễn một câu: “Đáng đời!”
Khỏi nói Phó Đình Viễn tiếc thương thế nào, anh trực tiếp đi thắng vào vấn đề, hỏi: “Ông Diệp, tại sao ông lại có địch ý với tôi lớn như vậy?”
“Có ư?” Diệp Văn buông tay: “Tôi chỉ là bất bình thay cho cô gái ấy mà thôi.”
Phó Đình Viễn: “…”
Anh nhận thua.
Khí chất không tranh với đời trên người Du Ân, cả khuôn mặt thanh tú dịu dàng kia thực sự có thể kéo được cho cô rất nhiều sự đồng cảm.
Kết thúc chủ đề này, Phó Đình Viễn và Diệp Văn lại nói chuyện khác.
Ví dụ như sự ảm đạm trong ngành điện ảnh, lại như triển vọng phát triển trong tương lai của ngành. Diệp Văn từ bộ phim truyền hình cải biên từ bộ tiểu thuyết đầu tiên của ông đã bắt đầu mài dao sang làm biên kịch, cũng tính là người gạo cội trong nghề điện ảnh.
Vì vậy đối với những đề tài này đều có sự giải thích của riêng mình, Phó Đình Viễn nói chuyện với ông ấy thật sự rất hợp nhau.