Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 260


trước sau

Chương 260

Nếu thế thì cứ để bọn họ mỏi mắt chờ mong là được rồi.

Lúc Du Ân và Phó Đình Viễn ăn trưa xong, Du Ân nhận được cuộc gọi của Chung Văn Thành hỏi thăm xem sáng nay bọn họ gặp gỡ Diệp Văn kết quả ra sao, Du Ân nhẹ giọng nói: “Rất thuận lời, bọn em đã lấy được quyền cải biên rồi.”

Gần đây Chung Văn Thành bận bịu sứt đầu mẻ trán, Du Ân tạm thời không nói với anh ấy chuyện Thẩm Dao và Thôi Thiên Tường làm chuyện xấu xa.

“Tốt quá rồi” Chung Văn Thành cũng rất vui mừng, lại càng khen ngợi cô qua điện thoại không chút khách khí: “Anh biết ngay em nhất định sẽ thành công mà”

Chung Văn Thành lại nói tiếp: “Hôm nào anh về chúng ta gọi mọi người tụ tập một bữa chúc mừng cho em.”

“Vâng” Du Ân nhẹ giọng đáp.

Chung Văn Thành lại nói trong điện thoại: “Thật ra anh còn có một chuyện muốn nhờ em”

Du Ân khó hiểu: “Làm sao vậy?”

Chung Văn Thành hơi xấu hổ nói: “

Có thể phiền em chăm sóc mèo hộ anh được không?”

Du Ân hơi kinh ngạc: “Mèo à?”

Chung Văn Thành giải thích nói: “Ừ, trước khi đi anh gửi mèo ở cửa hàng thú cưng. Vốn anh tưởng rằng đi nhanh rồi về thế nên chỉ gửi nuôi mấy ngày thôi, bây giờ đến hạn rồi, chỉ có thể tạm thời nhờ vả em”

Du Ân hiểu được, mỉm cười vô cùng vui sướng: “Không thành vấn đề, cứ giao cho em là được.”

Chung Văn Thành hơi ngại ngùng nói: “Liệu có quấy rầy em không? Nếu như em không thích động vật nhỏ thì anh nhờ bạn khác cũng được.”

“Em

rất thích mà” Du Ân vội vàng nói: “Em vẫn luôn rất thích động vật nhỏ, trước kia em cũng rất muốn nuôi cún hoặc mèo gì đó…”

Du Ân nói đến đây nhất thời dừng lại bởi vì giờ phút này kẻ đầu sỏ không thích cho cô nuôi thú cưng đang ngồi đối diện với cô.

Du Ân vẫn luôn thích thú với động vật nhỏ, sau khi kết hôn rất muốn nuôi một con. Một là do cô thích, hai là cô nghĩ có thể giết thời gian, đỡ phải cả ngày nghĩ vẩn vơ tới chuyện Phó Đình Viễn không yêu cô.

Cô nhớ rõ là đã có lần thăm dò Phó Đình Viễn, nhắc qua với anh, lúc ý Phó Đình Viễn phản ứng thế nào nhỉ?

Hình như vô cùng bất mãn nói linh tinh cái gì mà “cái nhà này có chó mèo thì không có anh, có anh thì không có chó mèo”, cô đành phải từ bỏ suy nghĩ này.

Nói thật sau khi về nước, nếu không phải khoảng thời gian này vân luôn bận bịu viết kịch bản, cô thật sự muốn tới cửa hàng thú cưng mua một con về nuôi.

Mèo hoặc cún đều được, cô đều thích cá.

Bây giờ Chung Văn Thành nhờ cô chăm mèo giúp, đương nhiên cô rất vui mừng.

“Vậy tốt quá rồi, nhờ cả vào em nhé” Du Ân có thể giúp anh ấy chăm sóc mèo, Chung Văn Thành cũng rất yên tâm.

Anh ấy biết cô gái ấm áp hiền lành như Du Ân chắc chắn cũng rất yêu quý động vật nhỏ.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện