Chương 263
Giang Kính Hàn đáp: “Không cần cảm ơn, sau này quay lại với Du Ân rồi đừng quên mời tôi một ly rượu mừng là được.”
Vừa dứt câu, Dịch Thận Chi lập tức tag Giang Kính Hàn nói: “Đừng làm như mỗi cậu ra sức vậy, tôi và Hứa Hàng cũng vất vả giúp đỡ lắm đó, sau này phải mời cả chúng tôi nữa.”
Hứa Hàng nói: “Đúng rồi đó Lão Phó, sau này quay lại với nhau rồi thì làm một cái hôn lễ đi, cậu còn chưa cho Du Ân nhà người ta một cái hôn lễ ra hồn, cô gái nào cũng sẽ thấy tiếc hết.”
Bị đám Hứa Hàng nhắc, Phó Đình Viễn mới ý thức được hôn lễ quả thật là một chuyện lớn.
Trước kia anh và Du Ân chỉ mới làm giấy kết hôn, không ai nhắc đến chuyện hôn lễ.
Hai người cũng hiểu phần nào ngọn ngành cuộc hôn nhân này, cho dù là ông cụ bắt anh cưới Du Ân cũng không nhắc chuyện này, chắc răng ông cụ cũng nghĩ đến cảnh tượng gượng gạo trong hôn lễ trước mọi người.
“Được.” Phó Đình Viễn đáp gọn một câu trong group.
Đồng thời anh cũng tự thề với lòng, sau này phải cho Du Ân một hôn lễ thật hoàng tráng, cho cô một thân phận rõ ràng, thừa nhận cô, chấp nhận cô.
Nghĩ thế, tay anh bất giác bấm mở duyệt web, bắt đầu tìm kiếm các kiểu áo cưới.
Du Ân ngồi bên cạnh vô tình liếc sang anh, lúc phát hiện anh đang xem áo cưới, cả người cô đông cứng lại.
Cô không cách nào quên được hôn nhân của mình và Phó Đình Viễn không có hôn lễ, không có yến tiệc, không được.
công khai, cho đến bây giờ, vẫn còn nhiều người thậm chí không biết Phó Đình Viễn từng kết hôn.
Lúc vẫn còn là thiếu nữ, không phải cô chưa từng mơ tới cảnh mình mặc áo cưới trắng tinh khiết gả cho người đàn ông mình yêu thương.
Nhưng
Tô Ngưng từng nói cuộc hôn nhân này của cô thật ra không phải là cô gả cho Phó Đình Viễn, mà là gả cho sự tình nguyện đến từ một phía của cô mà thôi.
Du Ân thừa nhận rằng nhận định này của Tô Ngưng tuy rằng rất đau lòng nhưng đồng thời nó cũng làm cô tỉnh ngộ.
Du Ân không biết tại sao Phó Đình Viễn lại đột nhiên xem áo cưới thế này, nhưng trong lòng cô không dễ chịu chút nào.
Nhưng cô không hề thể hiện ra, mà chỉ nhìn ra cửa sổ.
Mọi ân oán giữa cô và Phó Đình Viễn đã thành quá khứ, cô có cảm xúc gì đi nữa cũng không thể hiện trước mặt anh.
Trên đường đi hai người không nói gì, về khách sạn rồi, bước vào đại sảnh khách sạn, quả nhiên nhìn thấy Thẩm Dao và Thôi Thiên Tường đang đợi ở đó.
Hai người họ như đang uống cafe một cách an nhàn ở đó, nhưng việc thò đầu nhìn ra ngoài khách sạn liên tục đã để lộ sự lo lắng của họ.
Cho đến khi xem như nhìn thấy bóng dáng hai người, Thôi Thiên Tường lập tức đi tới, chủ động chào hỏi với họ: “Sếp.
Phó, Tiểu Du, hai người làm gì vậy? Sao muộn thế này mới về?
Thôi Thiên Tường vừa nói vừa liếc nhìn và đánh giá biểu cảm trên mặt họ, sợ bỏ lỡ một chỉ tiết nào đó.
Phó Đình Viễn nhếch miệng cười khẩy một tiếng, giơ tay ôm Du Ân vào lòng: “Chúng tôi đi hẹn hò.”