Chương 278
‘Tống Nghênh cũng không giấu giếm, nói thật với cô: “Trước kia lúc du học ở nước ngoài, tôi có ngủ với anh ta mấy lần.
Tôi đã sớm quên mất nhưng dường như anh ta có rất nhiều ý kiến với tôi.”
Du Ân ngạc nhiên há hốc mồm, một hồi lâu sau cũng không nói nên lời.
Những người sống ở nước ngoài cởi mở như vậy ư?
Ngủ mấy lần rồi mà cô ấy cũng có thể quên mất Hứa Hàng sao? Vả lại Hứa Hàng có vẻ cũng không phải là một người đàn ông khiến người ta dễ quên như vậy nhỉ?
Hứa Hàng có ngoại hình cao ráo đẹp trai, khí chất cũng lỗi lạc bất phàm, nghe nói lúc đi học còn là học sinh xuất sắc, vậy mà Tống Nghênh lại có thể quên được ngay một người đàn ông như vậy sao?
16:13 8® « Suil.ál 95508 Dường như nhận ra được sự ngạc nhiên của Du Ân lúc này, Tống Nghênh lại cười giải thích: “Thành thật mà nói, lúc ấy tôi và anh ta có quan hệ như vậy đơn giản chỉ là cảm thấy bản thân học hành nhiều năm, đã một đống tuổi rồi mà vẫn chưa phá thân, thế nên tìm một người đàn ông có điều kiện không tệ về mọi phương diện cảm nhận một chút mà thôi.”
“Vả lại lúc đó chúng tôi đã sắp tốt nghiệp rồi. Sau khi tốt nghiệp, chắc chắn mọi người cũng phải đường ai nấy đi. Ai còn nhớ ai chứ?” Nói tới đây, Tống Nghênh cũng có chút bất đắc dĩ: “Ai có thể ngờ được tôi dự định ổn định rồi tìm một bệnh viện làm việc cho tốt, vậy mà lại đụng phải anh ta đâu cơ chứ.”
“Tôi hiểu rồi” Du Ân nói khế một câu.
Vì vậy, Tống Nghênh thực sự chỉ muốn chơi đùa với Hứa Hàng mà thôi. Còn Hứa Hàng, tưởng thật rồi.
‘Tống Nghênh lại nói ở đầu dây bên kia: “Tôi cũng xin lỗi vì đã làm phiền cô vì chuyện của chúng tôi. Cô yên tâm đi, sau này tôi sẽ nói rõ với anh ta sau.”
“Ừ” Nếu đây là chuyện của Tống Nghênh và Hứa Hàng, Du Ân cũng không thể
Tuy nhiên, dựa trên trực giác cá nhân của mình, Du Ân cảm thấy nếu Tống Nghênh thực sự thú nhận với Hứa Hàng rằng chỉ coi anh ta là bạn tình, Hứa Hàng sẽ phát điên lên mất.
Du Ân tùy ý ăn chút cơm trưa rồi bắt taxi đến cửa hàng thú cưng mà Chung Văn Thành đã nói với cô trước đó, để mang con mèo mà Chung Văn Thành gửi nuôi về.
Mèo của Chung Văn Thành là mèo Ba Tư luôn có màu trắng như tuyết, tên là Muội Muội. Có thể thấy Muội Muội luôn được Chung Văn Thành chăm sóc rất chu đáo. Mọi cử chỉ của bé mèo tuyết trắng đều lộ vẻ chậm rãi thong dong tao nhã, hệt như khí chất của chủ nhân nó.
Vì là lần đầu tiên tiếp xúc với Du Ân nên Muội Muội còn có hơi sợ người lạ, nhưng chờ sau khi Du Ân mang nó về nhà và nhẹ nhàng chơi với nó một lúc, Muội Muội cũng dần trở nên quen thuộc với Du Ân.
Động vật cũng nhạy cảm với tính người, có lẽ là nhận thấy Du Ân tuyệt đối sẽ là một chủ nhân dịu dàng, cho nên sau đó Muội Muội đều dính vào lòng Du Ân không chịu xuống.
Du Ân xoa nhẹ cái cảm mềm mại của nó, chỉ cảm thấy có phần ham thú chơi bời, thậm chí còn không muốn làm việc.
Làm thế nào cho phải đây?
Một người một mèo đang an nhàn ở cùng nhau đến mơ.
màng thì chuông cửa của Du Ân vang lên.
Sau khi nhẹ nhàng đặt Muội Muội xuống, Du Ân đứng dậy đi mở cửa.
Người đứng ngoài cửa là Phó Đình Viễn. Du Ân còn không kịp hỏi anh có chuyện gì, tâm mắt lập tức bị hộp nhốt mèo.
mà anh mang theo trong tay hấp dẫn. Bởi vì bên trong có một con mèo nho nhỏ đang nhìn cô.