Chương 297
Phó Đình Viễn vừa nghe thấy câu “đặt đồ ăn ngoài”, cả người bông khó chịu hết cả lên.
“Trước kia chẳng phải em thích nấu cơm lắm hả? Sao bây giờ tôi lại thấy cả ngày em chỉ biết ăn qua loa cho xong thôi vậy?” Phó Đình Viễn phát hình như từ sau khi về nước, cô chưa từng chân chính nấu được một bữa cơm hoàn chỉnh.
“Tôi bận lắm, làm gì có thời gian nấu nướng'” Du Ân cũng chẳng cảm thấy việc này có gì không tốt: “Tôi vừa phải chạy bản thảo, giờ còn phải chăm sóc mèo nữa.”
Du Ân vừa nói xong lời này, Phó Đình Viễn đứng hình ngay tại chỗ, trong lòng cảm thấy vô cùng phiền muộn.
Bởi vì anh đã nhận ra rằng Du Ân không còn là… Du Ân của lúc trước nữa.
Cho dù tương lai hai người có sống chung với nhau lần nữa, cả hai cũng chẳng thể quay về như trước, anh sẽ chẳng bao giờ được cô toàn tâm toàn ý chăm sóc lo lắng nữa.
Bởi vì cô đã có công việc và sự nghiệp riêng của mình, nên anh không còn là cả thế giới của cô nữa.
Phó Đình Viễn không thể xác định nổi cảm giác này là buồn bã, thương cảm hay là mừng thay cho cô.
Cuối cùng, anh chỉ đành chọn cách rời đi quấy rầy em nữa”
lậy tôi không Du Ân ước gì anh đi lẹ cho xong, nên vội vàng khách khí tiễn khách.
Đứng ngoài cửa, Phó Đình Viễn ngẫm ngợi hồi lâu vẫn cảm thấy rất không cam tâm, nên cố gắng hỏi cô lần nữa: “Tôi tặng mèo cho em, có phải em nên mời lại tôi bữa cơm hay không?”
Du Ân cạn lời không biết nói gì, cô chưa từng gặp ai tặng quà cho người khác mà còn chủ động đòi quà cảm ơn như anh.
Vì vậy, cô cũng mỉm cười đáp lại: “Tôi tưởng đó là món quà anh thưởng cho tôi vì đã giành được
Phó Đình Viễn: “…”
Anh thế mà lại không biết phải phản bác ra sao.
Rốt cuộc cô học cái kiểu này từ ai vậy? Cả cái cách phản ứng nhạy bén, nhanh mồm nhanh miệng này nữa?
Anh cụp mắt nhìn cô chằm chằm, vô cùng bất mãn nói: “Mời tôi ăn bữa cơm thì có sao đâu?”
Du Ân nghĩ ngợi một lúc, rồi nói: “Sếp Chung nói mấy ngày nữa anh ấy sẽ trở về, muốn mời mọi người ăn bữa cơm chúc mừng, tới lúc đó hai ta cùng đi đi.”
Phó Đình Viễn chẳng muốn để ý tới cô nữa, tức giận xoay người bỏ đi.
Du Ân cảm thấy quan hệ giữa hai người họ cứ như bây giờ là được rồi, có thể làm bạn bè bình thường, cũng có thể làm bạn hợp tác, không phải tốt lắm ư?
Về chuyện Phó Đình Viễn nói gì mà yêu cô, muốn theo đuổi cô lần nữa, dù là thật hay là giả thì cô cũng xin từ chối.
Trước mắt, trọng tâm cuộc sống của cô là sự nghiệp, và giờ có thêm một con mèo, chỉ thế thôi.
Sau khi viết xong kịch bản bộ £ Truyền kỳ Dung Phi ) , cô sẽ bắt tay viết kịch bản tiếp theo: { Anh sẽ tìm thấy em) , kế hoạch đã được lên sẵn, không có kẽ hở, đào đâu ra thời gian nói chuyện yêu đương?
Lúc Chung Văn Thành gọi video cho Du Ân, biết được chỗ Du Ân còn có một con mèo do Phó Đình Viễn tặng, Chung Văn Thành trên màn hình bỗng im lặng một hồi lâu.
Qua vài phút, anh ấy chua chát mở miệng: “Du Ân, anh cảm thấy lần này, sếp Phó… hình như thật sự nghiêm túc với em đấy.