Chương 301
Tình cảm giữa người với người rất kỳ lạ, mặc dù cô và Diệp Văn chỉ mới gặp mặt có một lần, nhưng cô lại vô thức cảm thấy Diệp Văn rất thân thiết, cô cũng có thể nhận được Diệp Văn và bà Diệp thật lòng đối xử với cô.
Cô tin rằng, nếu cô làm con gái của bọn họ, chắc chắn sẽ được bọn họ yêu thương hết mực.
Sau đó Du Ân nói chuyện này cho Tô Ngưng, Tô Ngưng còn hưng phấn kích động hơn cả cô, không ngừng hét vào điện thoại: “Á á á…”
“Du Ân, cậu đúng là có sức hấp dẫn vô hạn, vừa tới Thủ đô một chuyến đã có được một người ba nuôi tiếng tăm lừng lẫy”
Tô Ngưng hả dạ nói: “Để xem lần này Thẩm Dao còn dám bắt nạt cậu, rồi hống hách ở trước mặt cậu nữa hay không.”
Bàn về gia thế và danh vọng, rõ ràng Diệp Văn cao quý hiển hách hơn Thẩm Thanh Sơn nhiều.
Diệp Văn không chỉ là tác giả và biên kịch gạo cội ở trong giới, mà nhà họ Diệp sau lưng Diệp Văn còn lẫy lừng hơn, muốn gió được gió muốn mưa được mưa ở trong Thủ đô, do đó Thẩm Thanh Sơn chẳng là cái thá gì cả?
Du Ân hơi sầu não thở dài, Tô Ngưng lập tức đoán ra cô đang sầu não vì chuyện gì nên nói tiếp: “Cậu đừng có nói với tớ là cậu với không tới, cậu nghĩ thử xem, nhiều năm như vậy có hạng người nào mà vợ chồng thầy Diệp chưa từng gặp? Tại sao bọn họ lại khăng khăng chọn cậu làm con gái nuôi của bọn họ? Tất nhiên là vì cậu tốt rồi”
‘Tô Ngưng lại giận dữ nghiến răng nói: “Cô gái ngốc, cậu thật sự đã bị tên cặn bã Phó Đình Viễn kia tổn thương quá sâu nên mất hết sự tự tin rồi”
‘Tô Ngưng hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng cổ vũ cho Du Ân: “Cậu là cô gái dịu dàng xinh đẹp nhất trên thế giới này, là cô gái tài hoa hơn người nhất, nếu cậu không làm con gái nuôi của thầy Diệp thì còn ai dám làm nữa?”
Du Ân bị lời nói của Tô Ngưng chọc cười, cô ưỡn thẳng người nửa đùa nửa thật nói: “Được được được tớ biết rồi, bà đây là người đẹp nhất trên thế giới
Lúc này Tô Ngưng mới hài lòng nói: “Đúng đúng đúng, cậu phải có dáng vẻ và sự tự tin như vậy”
Đều tại tên khốn nạn Phó Đình Viễn kia. Trong ba năm kết hôn đã đả kích Du Ân đến mức mất hết sự tự tin, cô vốn là hoa khôi của khoa, là cô gái tài hoa nhất trường đại học.
Giang Thành. Xét về ngoại hình và khí chất thì cô có thể tiến vào showbiz ngay tức khắc.
“Cảm ơn cậu Tô Ngưng”” Du Ân khẽ cảm ơn Tô Ngưng.
Với sự an ủi của Tô Ngưng, Du Ân cảm thấy áp lực trong lòng mình đã nhỏ đi rất nhiều. Tính cách của Tô Ngưng luôn có một sức hấp dẫn tuyệt vời như vậy, luôn bất tri bất giác cảm hóa mọi người xung quanh.
‘Tô Ngưng nói đùa: “Cảm ơn thì không cần đâu. Sau này cậu bay lên như diều gặp gió rồi thì đừng quên người bạn thân này là được.”
Du Ân cam đoan: “Tương lai tớ sẽ viết một câu chuyện riêng về cậu, để cảm ơn cậu đã bầu bạn với tớ trong suốt nhiều năm qua.”
Nhất là trong ba năm kết hôn buồn khổ với Phó Đình Viễn kia, nếu không có Tô Ngưng luôn luôn an ủi thì cô không biết mình sẽ như thế nào.
“Ôi mẹ ơi, cậu nói thật chứ?” Tô Ngưng vô cùng vui vẻ, nhưng vui vẻ xong lại trở nên đa sầu đa cảm: “Lỡ tớ không có kết cục tốt đẹp với Chu Tường Ninh thì sao? Cậu sẽ viết thế nào?”
Du Ân khẽ đáp: “Nếu không tồn tại trong thực tế thì tớ sẽ cho cậu viên mãn ở trong câu chuyện. Còn nếu hai người viên mãn ở ngoài đời thực thì tớ sẽ thuận tiện hơn, rồi cứ thế viết ra câu chuyện đời thực của hai người.”
Du Ân đã có ý tưởng này từ lâu rồi, chỉ là mãi chưa được thực hiện mà thôi.
Mấy năm trước, cô đắm sâu vào cuộc hôn nhân của mình và Phó Đình Viễn, ngày nào cũng sầu não uất ức thì lấy đâu ra tâm trạng để viết những thứ này.