Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 305


trước sau

Chương 305

Phó Giang thất thanh: “Cái gì? Cô là con gái nuôi của Diệp.

Văn sao?”

Vẻ mặt Đổng Văn Huệ cũng tràn đầy vẻ không tin, tất nhiên bọn họ biết rất rõ Diệp Văn là ai, có thể nói mặc kệ là nhà họ Phó hay nhà họ Thẩm, hay hai nhà Phó Thẩm gộp lại với nhau cũng không bằng nhà họ Diệp ở Thủ đô…

“Đúng vậy, nếu hai người không tin thì tôi có thể gọi cho ông ây ngay tại đây” Du Ân lấy điện thoại ra, rồi gọi cho Diệp Văn dưới ánh nhìn vừa ngạc nhiên vừa kinh hãi của Phó Giang và Đổng Văn Huệ.

Bên ngoài tiếng gõ cửa của Phó Đình Viễn ngày càng gấp gáp, nhưng Du Ân hoàn toàn phớt lờ.

Sau khi cô chào hỏi Diệp Văn qua điện thoại thì nói: “Thầy Diệp, cháu đồng ý lời đề nghị của chú vào ngày hôm qua, có thể làm con gái nuôi của chú là niềm may mắn tu từ kiếp trước của cháu. Do đó cháu rất sẵn lòng.”

“Quá tốt rồi!” Giọng nói vui vẻ của Diệp Văn truyền ra từ trong loa ngoài điện thoại y đợi vài ngày nữa vợ chú xuất viện, rồi vợ chồng chú sẽ chuẩn bị một món quà lớn, đích thân tới Giang Thành để gặp mặt ba mẹ chú.”

Trước mắt Diệp Văn vẫn chưa biết hoàn cảnh gia đình Du Ân, mà Du Ân cũng không giải thích gì nhiều, cô chỉ hơi áy náy nói: “Món quà lớn thì không cần đâu ạ, nhưng có lẽ cháu phải nhờ chú giúp cháu xử lý mấy chuyện trước đã”

“Sao thế?” Sau khi Diệp Văn quan tâm hỏi han cô thì ông ấy lại ân cần nói: “Cháu có chuyện gì thì cứ việc nói với chú, chú nhất định sẽ giúp đỡ cháu. Cho dù bản thân chú không có đủ năng lực thì chú cũng sẽ nhờ người khác tới giúp đỡ cháu”

Lời nói của Diệp Văn khiến vành mắt Du Ân không khỏi đỏ hoe, kể từ khi mẹ cô qua đời, đã lâu lắm rồi cô không nhận được sự yêu thương chăm sóc từ bậc cha mẹ.

Du Ân kìm nén cảm xúc hỗn loạn ở

trong lòng, rồi kể cho Diệp Văn nghe chuyện mình bị Phó Thiến Thiến bắt cóc, đương nhiên cô cũng nói cho ông ấy nghe bây giờ ba mẹ của Phó Thiến Thiến đang ở trong nhà của cô, hơn nữa còn đe dọa cô bảo cô phải bỏ qua cho Phó Thiến Thiến.

Đầu dây bên kia Diệp Văn vô cùng tức giận: “Con gái mình làm chuyện không có tính người như vậy, thế mà bọn họ còn đe dọa cháu sao?”

“Để chú xem bọn họ dám động vào một sợi tóc của cháu không” Mấy câu nói này đã thể hiện rất rõ hàm ý che chở mà Diệp Văn dành cho Du Ân.

Tất nhiên Phó Giang và Đổng Văn Huệ cũng cảm nhận được cơn phãn nộ của Diệp Văn, hai người liếc nhìn nhau rồi ai cũng ngẩn người, một lúc lâu vẫn chưa thể hoàn hồn lại.

Bọn họ không ngờ Du Ân lại trở thành con gái nuôi của Diệp Văn, nói thật, bọn họ không đắc tội nổi với nhà họ Diệp ở Thủ đô.

Đổng Văn Huệ luôn xem thường xuất thân của Du Ân, nên bà ta đã quen cao cao tại thượng trước mặt Du Ân rồi, bây giờ đột nhiên bị Du Ân xoay chuyển đè bẹp như vậy, thì tức đến mức váng đầu hoa mắt lần nữa.

Nhất là khi nghĩ tới có lẽ con gái cưng Phó Thiến Thiến của mình sẽ thật sự bị pháp luật trừng trị, bà ta lại càng tuyệt vọng hơn.

Du Ân phớt lờ vẻ mặt của Phó Giang và Đổng Văn Huệ, mà nghẹn ngào nói với Diệp Văn qua điện thoại: “Thầy Diệp, có câu nói này của chú là đủ rồi. Cháu sẽ giải quyết chuyện ở trước mặt này.”

Diệp Văn lại căn dặn cô mấy câu mới cúp máy.

Sau đó Du Ân đi ra mở cửa, để Phó Đình Viễn ở ngoài cửa đi vào.

Cô đã dùng mối quan hệ của mình và Diệp Văn để khiến Phó Giang và Đổng Văn Huệ khiếp sợ, nên Phó Đình Viễn có đi vào cũng vô ích.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện