Chương 354
Du Ân: “…
Anh thật trẻ con.
Với tư cách là vợ chồng đã ly hôn, anh không cảm thấy hơn nửa đêm hai người cùng ngồi trên ghế sofa mặt đối mặt nhìn nhau, mắt to trừng mắt nhỏ rất lúng túng sao?
Ngay khi Du Ân đứng dậy chuẩn bị rời đi, chợt nghe Phó Đình Viễn đột nhiên hỏi cô: “Cả nhà Diệp Văn đối xử với em tốt không?”
‘Vừa nhắc đến Diệp Văn và nhà họ Diệp, vẻ mặt Du Ân tràn đầy hạnh phúc: “Họ đối xử với tôi rất tốt. Sự ấm áp của gia đình mà trước kia tôi chưa bao giờ cảm nhận được, tất cả đều cảm nhận được ở nhà họ Diệp.”
Nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt Du Ân khiến Phó Đình Viễn mím môi trâm lặng.
Cô nói trước kia cô chưa bao giờ cảm nhận được sự ấm áp của gia đình, lời này như đâm thẳng vào lồng ngực anh.
Bởi vì cô đã từng cùng anh lập gia đình nhưng anh chưa bao giờ cho cô một chút ấm áp của gia đình.
“Du Ân…” Phó Đình Viễn thì thầm gọi tên của cô: “Em thật sự không thể cho tôi thêm một cơ hội nữa sao?”
“Không còn sớm nữa, tắm rửa rồi ngủ đi” Du Ân không trả lời câu hỏi của anh, vừa nói xong câu đó đã đứng dậy định rời đi.
Phó Đình Viễn chán nản dựa người vào ghế sô pha, lại thất bại nữa rồi.
Nhưng sau đó anh vẫn đứng dậy và ngăn cô lại: “Đã muộn thế này rồi, em về nhà một mình không an toàn đâu.”
“Để tôi gọi tài xế đến đưa em về.” Trong lúc chờ tài xế đi tới, Phó Đình Viễn lại hỏi Du Ân lần nữa: “Em tin Diệp Văn đến vậy à? Em không sợ ông ta có ý đồ gì với em hả?”
Từ trước cho tới giờ, lúc nào Phó Đình Viễn cũng cảm thấy khó chịu về
Anh không biết lý do vì sao mà Diệp Văn lại làm như vậy, chỉ mới gặp Du Ân một lần đã muốn nhận Du Ân làm con gái nuôi của mình rồi?
Đối với loại người có tâm tư kín đáo như Diệp Văn, chuyện này thật sự rất khó để giải thích.
Cũng không phải không thể giải thích bởi vì trong đầu anh đó với Du Ân, mà lời giải thích này lại càng khiến Phó Đình Viễn lo lắng hơn.
Đối với chuyện Phó Đình Viễn nói Diệp Văn có ý đồ với mình, Du Ân hỏi ngược lại: “Tôi thì có gì tốt mà người ta phải có ý đồ với tôi?”
Phó Đình Viễn nói không chút do dự: “Vì em vừa trẻ vừa đẹp”
Du Ân khó chịu không thôi: “Phó Đình Viễn, sao anh lại có loại suy nghĩ bẩn thỉu như vậy?”
Phó Đình Viễn hừ một tiếng: “Không phải tôi có suy nghĩ bẩn thỉu, mà là một ông già cả bó tuổi như Diệp Văn lại thèm nhỏ dãi những cô gái trẻ xinh đẹp giống như em.”
Trong lòng Phó Đình Viễn thật sự nghĩ Diệp Văn là một người như vậy, hoàn toàn không nghĩ tới hậu quả của sự suy đoán hấp tấp của mình.
Du Ân tiếp lời của anh bằng môt nụ cười thản nhiên: “Vậy là sau khi về già anh cũng sẽ thèm nhỏ dãi những cô gái trẻ đẹp đấ Phó Đình Viễn: “…”
Anh không có cách nào khác có thể trả lời được chuyện này, không biết từ khi nào mà cô lại nhanh mồm nhanh miệng đến mức khiến anh cứng họng không nói nên lời.
Nhưng sau đó anh đã vội vàng giải thích cho bản thân: “Giữa người với người không phải ai cũng giống nhau, sau khi về già chắc chắn tôi sẽ…