Chương 362
Diệp Văn ở đầu bên kia lại hỏi cô: “Thẩm Dao có liên lạc với cháu không?”
Du Ân lắc đầu: “Không có.”
Diệp Văn hừ một tiếng nói: “Chú đoán hôm nay cô ta sế liên lạc với cháu, chú tìm người gây áp lực với Thẩm Thanh Sơn buộc cô ta nhất định phải xin lỗi cháu.”
Từ sau cuộc nói chuyện không mấy vui vẻ lần trước, Thẩm Dao và Du Ân không còn liên lạc gì chứ đừng nói đến chuyện giải thích với cô.
Diệp Văn rất coi trọng vấn đề này, bởi vì đối với ông ấy mà nói, ngay cả khi ông ấy không có quan hệ gì với Du Ân nhưng với tư cách là một nhân vật hàng đầu trong giới biên kịch văn học, ông ấy không thể chấp nhận hành vi hèn hạ như đi sao chép bản thảo từ người khác của Thẩm Dao.
Cho nên Diệp Văn mới chú ý tới chuyện này, nhất định phải buộc Thẩm Dao đứng ra xin lỗi mới thôi.
“Vâng.”
Du Ân cũng không định buông tha cho Thẩm Dao một cách dễ dàng.
Giống như lời Diệp Văn đã nói, quả nhiên Thẩm Dao đã liên lạc với Du Ân và hẹn gặp Du Ân vào buổi chiêu, Du Ân đồng ý.
Sau khi Tô Ngưng biết được chuyện này thì lập tức kéo Du Ân ra khỏi cửa: “Đi, chúng ta đi chọn quần áo đi. Không phải người chị gái nhà họ Diệp kia đã tặng cho cậu một tấm thẻ à, chúng ta đến cửa hàng của chị ta lựa đồ thôi.”
Tô Ngưng nói thêm: “Cho dù cậu không có thẻ, với tư cách là người đại diện tớ vẫn là có thể tặng cậu vài bộ.
“Chúng ta phải sửa soạn xinh đẹp một chút để dìm chết Thẩm Dao, xem cô ta có thể lên mặt được bao lâu.”
Du Ân bị Tô Ngưng với dáng vẻ oai phong lãm liệt khí thế bừng bừng đầy ra khỏi cửa, bởi vì cuộc hẹn là vào buổi chiều nên hai người đi ăn cơm trưa trước, sau đó mới đi chọn quần áo.
Lúc chọn quần áo, Tô Ngưng nói: “Hiện tại cái con tiện nhân họ Thẩm kia đã là chủ một
Tớ thấy gần đây cô ta hay ăn mặc theo phong cách phụ nữ mạnh mẽ, hôm nay cậu cũng mặc theo phong cách này đi, đối đầu trực diện với cô ta luôn.”
Lý do của Tô Ngưng là: “Bây giờ chỉ xét về sự nghiệp thôi cậu cũng đã thành công hơn cô ta rất nhiều.”
Thẩm Dao từng dựa vào tài nguyên do Phó Đình Viễn cung cấp nên mới có thể lên hàng diễn viên tuyến một, nhưng thời gian trước sau khi hành động trở thành kẻ thứ ba còn thích thổi phồng là sắp kết hôn với Phó Đình Viễn bị phanh phui, hình ảnh của cô ta đã tuột dốc không phanh.
Nếu không nhờ Thẩm Thanh Sơn có tiền cho Thẩm Dao tự mở công ty thì e rằng Thẩm Dao đã không còn chỗ đứng Còn Du Ân, hiện tại cô đang giữ quyền biên kịch độc lập cho hai bộ phim truyền hình, sự nghiệp đang trên đà phát triển không ngừng.
“Tớ mặc theo phong cách mà mình thích vẫn tốt hơn.” Du Ân không chọn bộ tây trang đầy khí phách mà Tô Ngưng đưa cho cô, thay vào đó tầm mắt cô lại nhìn về phía chiếc áo khoác mỏng phía trên.
Lúc trước khi còn ở chung với Phó Đình Viễn, bởi vì bắt chước theo Thẩm Dao nên vô hình chung khiến cô đánh mất chính mình, lúc đó Thẩm Dao vẫn đi theo con đường đoan trang nên ngày nào cũng mặc váy của thương hiệu nổi tiếng, mang giày cao gót mảnh mai.
Thật ra Du Ân không thích phong cách đó chút nào, cô thích sự đơn giản và thoải mái, thích giày vải và quần jean, thích quần áo rộng rãi dễ chịu, thích thoải mái thế nào thì thoải mái thế ấy.
Du Ân mỉm cười và nói với nhân viên bán hàng: “Tôi muốn thử chiếc áo khoác này.”
Trời đã vào thu, buổi chiều nắng không còn quá gay gắt nên có thể mặc áo khoácthế này.