Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 402


trước sau

Chương 402

Người nọ vừa nói vừa tìm tòi quan sát đánh giá Du Ân trên dưới một lượt, không để ý thì thôi, vừa quan sát mới phát hiện vị biên kịch trẻ tuổi này cực kì xinh đẹp, nhẹ nhàng đứng ở đó mà lại bình thản tự nhiên.

Anh ta không nhịn được mà nhìn nhiều hơn vài lần, mà cái nhìn này khiến Phó Đình Viễn và Diệp Văn cực kỳ phản cảm.

Phó Đình Viễn xây xẩm mặt mày nói: “Sếp Đỗ, chúng ta tôi còn có chuyện công việc cần bàn, xin cứ tự nhiên.”

Vị sếp Đỗ kia đương nhiên nghe ra trong lời Phó Đình Viễn có ý muốn đuổi người, thế là anh ta ngượng ngùng cười vài tiếng, xoay người rời đi, có điều lúc rời đi, tâm mắt vẫn còn quan sát tìm tòi nhìn chằm chằm Du Ân một hồi lâu.

Nữ biên kịch trẻ tuổi xinh đẹp, khó tránh khỏi khiến cho người ta có ý nghĩ lạ.

Trong ngành này có rất nhiều biên kịch, cũng có rất nhiều người thanh xuân tươi trẻ, xinh đẹp xuất chúng, nhưng người có khí chất đặc biệt, có một phong cách riêng khiến cho người ta vừa gặp qua là không quên được như Vi Lương, vẫn rất hiếm.

Sau khi người nọ rời đi, Diệp Văn không thèm khách khí nói với Phó Đình Viễn: “Sếp Phó, có phải anh cũng nên rời đi rồi không?” Vị sếp Đỗ kia chẳng phải người tốt, nhưng Phó Đình Viễn cũng không khá hơn chút nào, thậm chí Phó Đình Viễn còn không bằng người đàn ông khác, người đàn ông khác ít nhất sẽ không tổn thương Du Ân, còn Phó Đình Viễn thì lại khiến Du Ân tan nát cối lòng khiến cô tuyệt vọng phải ly hôn.

Một giây trước Diệp Văn còn cùng anh chung mối thù, nhưng một giây sau Diệp Văn đã bắt đầu đuổi anh đi, Phó Đình Viễn yên lặng kháng nghị: “Ông Diệp đây là tới làm sứ giả hộ hoa sao? Không biết ông đã lớn tuổi rồi à?”

Du Ân: “…

Diệp Văn dù gì cũng là trưởng bối, Phó Đình Viễn nói như vậy có phải rất không lễ phép không?

Diệp Văn cười khẩy nói: “Tuổi tác không phải vấn đề, thủ đoạn của

tôi đâu phải sếp Phó không biết.”

Thủ đoạn tàn nhẫn mà ông dùng với ba con Du Thế Quần đã đủ để ông bảo vệ được Du Ân rồi.

Du Ân hoàn toàn không biết vì sao hai người bọn họ cứ không nói được ba câu là lại bắt đầu châm chọc móc mỉa nhau, vì thế mở miệng khó hiểu nói: “Chú Diệp, sếp Phó, vì sao đêm nay hai người lại cùng tham dự bữa tiệc này thế?”

Bị Du Ân hỏi như vậy, Diệp Văn và Phó Đình Viễn đều không nói được gì.

Sau cùng vần là Phó Đình Viễn dịu giọng giải thích với cô: “Bọn tôi đều là vì muốn tuyên truyền bộ phim mới.”

Du Ân gật đầu: “Nếu là vậy thì hai người cứ bận rộn đi, không cần quan tâm đến tôi đâu.”

Du Ân hơi ngước mắt, đúng lúc nhìn thấy Tô Ngưng đi đến, vì thế cô nói: “Tô Ngưng đến rồi, tôi đi cùng cô ấy.”

Nói xong cô xoay người rời đi, Diệp Văn và Phó Đình Viễn đưa mắt nhìn nhau, chỉ có thể cùng rời đi.

Du Ân hội hợp với Tô Ngưng xong thì buồn rầu đi theo Tô Ngưng kể cho cô ấy nghe chuyện Diệp Văn và Phó Đình Viễn bất hòa, Tô Ngưng nhất thời vui sướng khi người gặp họa nói: “Thầy Diệp xuất hiện quá đúng lúc, đặt ngang một tòa núi lớn trên con đường theo đuổi cậu của Phó Đình Viễn”

Thật ra không chỉ có Diệp Văn, phàm là người thích Du Ân, đau lòng cho Du Ân, sau khi biết chuyện quá khứ của Du Ân và Phó Đình Viễn sẽ đều nhìn Phó Đình Viễn không thuận mắt, cũng sẽ không cho phép Du Ân và Phó Đình Viễn ở bên nhau.

Tô Ngưng lườm Thẩm Dao và Tử Dạ một cái, không nhịn được nhỏ giọng nói mấy lời châm chọc: “Cậu có phát hiện, Tử Dạ đứng ở bên cạnh Thẩm Dao, tựa như nha hoàn theo hầu cô ta không.”

Du Ân không nhịn được, thiếu chút nữa bật cười thành tiếng.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện