Chương 409
Cô ta cho rằng những gì cô ta có được bây giờ là tốt nhất rồi. Nhưng đó chỉ là cách cô ta tự lừa mình dối người mà thôi. Giờ đây sợi dây chuyền của Du Ân đã phá vỡ mọi niềm kiêu hãnh và tự tôn của cô ta.
Cô ta sững người ở đó, mãi một lúc lâu vẫn chưa phục hồi tinh thần lại được.
Ghen tị, tuyệt vọng, buồn bực, phẫn nộ, đủ loại cảm xúc muôn hình vạn trạng đan xen trong lòng cô ta.
Tử Dạ ở một bên cười khẩy: “Làm thế nào mà cô biết thứ cô ta đeo là chính phẩm?”
Nữ diễn viên váy xanh nghĩ tới lời mình nói bị đáp trả, sau đó nghĩ đến vẻ mặt ung dung của Du Ân, lắc đầu nói: “Tuyệt đối là thật.”
Nếu cô đeo đồ giả, Du Ân sẽ không bình tĩnh như vậy.
Huống hồ cô cũng không phải là một diễn viên, dù có diễn thế nào cũng chẳng thể diễn được vẻ tự tin như vậy.
Tử Dạ nói thêm: “Sợi dây chuyền mà cô ta đeo càng đắt tiền thì hành vi sau lưng của cô ta càng là bẩn thỉu. Có gì mà phải ghen tj?”
Nhưng dù nói như vậy, Tử Dạ vẫn không khỏi siết chặt hai tay.
Bởi vì ngay cả khi muốn leo lên nhân vật cỡ ông lớn như vậy, cô ta cũng không thể.
Nữ diễn viên mặc váy xanh không nói gì nữa, vì điện thoại di động của cô ta vang lên.
Sau khi kết nối xong, không biết đối phương nói gì, sắc mặt cô ta nhất thời thay đổi, sau đó lại hoảng sợ nói: “Trợ lý Chu, sao lại đột nhiên hủy bỏ vai diễn của tôi? Hợp đồng không phải đã ký rồi sao?”
Tuy nhiên, người ở đầu dây bên kia không nói gì thêm mà cúp máy. Cô ta đành phải khóc lóc chạy ra ngoài tìm người đại diện để nghĩ cách.
Sau khi nữ diễn viên kia bỏ chạy, bấy giờ Thẩm Dao mới định thần lại, nhưng khi cô ta vừa nhấc mắt lên lại nhìn
Thẩm Dao nhớ lại đoạn video trong khoảng thời gian trước, trong đó Phó Đình Viễn ép Du Ân vào góc, mãnh liệt ôm cô, muốn hôn cô.
Khi ấy, cô ta nhìn thấy đoạn video kia thì gần như phát điên.
Tính ra cô ta và Phó Đình Viễn quen biết nhau cũng rất nhiều năm rồi, sự xa cách của bọn họ mấy năm gần đây thì khỏi nói, kể cả khi bọn họ là bạn trai bạn gái danh chính ngôn thuận thì Phó Đình Viễn cũng không ôm hôn cô ta một cách nóng bỏng như vậy.
Trong mắt cô ta, con người Phó Đình Viễn cực kỳ trong suốt, lãnh đạm và hiếm khi chủ động.
Sao anh có thể kề cận Du Ân một cách thiếu tôn nghiêm như vậy?
Thẩm Dao nghĩ tới lời Du Ân nói lần trước, chỉ cần Phó Đình ‘Viễn không đi công tác, chỉ cần cô không trong kỳ ‘dì cả, đêm nào bọn họ cũng có cuộc sống vợ chồng…
Giờ phút này, Phó Đình Viễn lại chủ động tiếp cận Du Ân một lần nữa, biểu cảm khi nhìn về phía Du Ân tràn đầy sự thận trọng và tập trung, Thẩm Dao suýt chút nữa đã cắn đứt cái răng bạc trong miệng rồi.
Cùng thống hận Du Ân giống như Thẩm Dao – Tử Dạ, lúc này cũng tức giận mà nói: “Có phải sếp Phó bị ngốc rồi không? Bỏ mặc một người trắng trẻo, giàu có và xinh đẹp như cô, đi thích một người phụ nữ như Du Ân?”
Thẩm Dao châm chọc: “Đàn ông rẻ rúng thế đấy, thứ không lấy được chính là thứ tốt nhất, nhưng chiếm được rồi lại không biết trân trọng.”
Nhớ ngày đó khi Phó Đình Viễn và Du Ân vẫn còn là vợ chồng, Phó Đình Viễn thậm chí còn chẳng thèm liếc mắt nhìn Du Ân một cái, đối xử với Du Ân muốn bao nhiêu lạnh nhạt có bấy nhiêu lạnh nhạt.