Chương 426
Năm mơ đi.
Sau khi tiệc tối kết thúc, Du Ân lái xe cùng Tô Ngưng về nhà, dù sao thì hiện tại hai người cũng sống cùng một khu, nên rất tiện lợi.
Còn Diệp Văn thì quay về khách sạn ông ở, ông hẹn Du Ân ngày mai cùng tới vùng ngoại ô. Diệp Văn muốn Du Ân đưa đi thắp cho mẹ nuôi cô nén nhang, coi như cảm ơn những năm bà nuôi dưỡng chăm sóc cô.
Phó Đình Viễn một mình về nhà, sau khi tắm xong anh nhàm chán dựa vào lan can ban công phòng ngủ của mình, trơ mắt nhìn phòng Du Ân sát vách đã tắt đèn, nhưng cũng chẳng thể làm gì được.
Sau một đêm dài, cả hai đều đã uống rượu, đáng ra là phải kịch liệt làm gì gì đó. Nhưng tưởng tượng đến dáng vẻ của Du Ân cả ngày chỉ xa cách lãnh đạm với anh, anh lại tuyệt vọng ngửa mặt lên trời thở dài, anh còn chưa biết bản thân phải đợi đến kiếp nào mới được làm gì gì đó với cô.
Cả người nóng như lửa mà không có chỗ phát tiết, anh đành xoay người trở lại phòng ngủ.
Đúng lúc này trên Wechat Dịch Thân Chi đang nói chuyện trong nhóm, Phó Đình Viễn tức giận nhắn: “Cậu đã đề ra cái ý kiến thối nát gì thế hả? Chẳng phải mồm nói lời ngon tiếng ngọt là sẽ hữu dụng sao? Tại sao cô ấy ngược lại còn không thèm để ý gì tới tôi?”
Dịch Thận Chỉ trâm mặc một lúc lâu, sau đó mở miệng đáp: “Lão Phó, tôi vừa nghiêm túc suy nghĩ rồi, hình như chiêu này không thích hợp với cậu và Du Ân.”
“Trước đây cậu lúc nào cũng dùng ánh mắt khinh thường nhìn Du Ân, giờ lại nói mấy lời ngon tiếng ngọt với cô ấy, thực sự là có hơi đột ngột.”
Nghe những lời Dịch Thận Chỉ vừa nói, Phó Đình Viễn cảm thấy anh ta phân tích cũng không sai.
Đặc biệt là đêm nay, khi anh bày tỏ thái độ nhìn em mãi không chán với Du Ân, cô lại càng thể hiện sự bài xích rõ ràng hơn.
Phó Đình Viễn tức đến nỗi muốn đổ bệnh: “Con mẹ nó, sao cậu không chịu nói sớm đi?”
Dịch Thận Chi giở giọng bản thân vô tội ra đáp: “Mấy chuyện về tình cảm này vốn dĩ không thể
“Cậu phải căn cứ vào tình trạng cụ thể của mối quan hệ giữa cậu và Du Ân hiện tại, cộng thêm tính cách của cô ấy để điều chỉnh lại cách thức một chút chứ”
Lúc này, Hứa Hàng cũng xuất hiện trong nhóm rồi lên tiếng: “Cũng do lão Phó nóng lòng muốn thành công nhanh thôi.”
Nóng lòng muốn đưa Du Ân về lại bên mình, cho nên mới nghĩ những điều Dịch Thận Chỉ nói về niềm vui của phụ nữ đều là đúng, vì thế mới sử dụng tất cả với Du Ân.
Giang Kính Hàng lên tiếng với dáng vẻ ta đây rất có kinh nghiệm: “Chuyện theo đuổi phụ nữ đâu phải chuyện có thể nóng vội đâu? Cứ phải từ từ, lâu dần đối phương sẽ có thiện cảm hơn với cậu.”
Đó cũng chính là cách anh ta lấy lòng cô vợ bé bỏng của mình, bao bọc và từ từ vun đắp tình cảm, lâu dần sẽ thành yêu.
Dịch Thận Chỉ lại tiếp tục: “Lão Phó, tôi có một kiến nghị thích hợp, tôi nghĩ hiện tại là thời điểm thích hợp để cậu giữ khoảng cách với Du Ân.”
Phó Đình Viễn muốn bày cái mặt người da đen với chấm hỏi bao quanh tới trước mặt Dịch Thận Chỉ, nói: “Là ai thời gian trước đã nói tôi phải lì lợm la liếm? Giờ cậu lại bảo tôi giữ khoảng cách với cô ấy?”
“Khoảng thời gian trước chẳng phải do cậu mới bày tỏ lòng mình với cô ấy sao, kêu cậu lì lợm la liếm là để cô ấy cảm nhận được sự hiện diện của cậu. Ai ngờ bên cạnh cô ấy khi đó còn có thằng nhóc thịt tươi Chu Dật, và lão già thịt khô Chung Văn Thành chứ.” 2 “Nhưng hiện giờ cậu đã bí mật làm rất nhiều chuyện cho cô ấy rồi. Cô ấy chắc chắn cũng có ấn tượng cực kỳ sâu sắc với cậu, từ giờ trở đi, giữ khoảng cách ổn định sẽ khiến cô ấy hứng thú với cậu.”