Chương 455
Diệp Văn đã làm rất nhiều cho cô, hiện giờ hai người đã nhận nhau, cô nên chủ động một lần, chủ động tạo cho Diệp Văn một bất ngờ.
Quả nhiên, Diệp Văn ở đầu dây bên kia đỏ mắt khi nghe cô nói.
Ông ấy nghẹn ngào cầm điện thoại nói: “Con, con vừa gọi ba là gì?”
Diệp Văn tưởng mình nghe nhầm nên hỏi lại.
Du Ân cũng có chút nghẹn ngào, lại bắt đầu vui sướng gọi ông ấy: “Ba.”
Diệp Văn xúc động đến mức không nói nên lời, cuối cùng chỉ trả lời: “Ba đây”
Du Ân bình tĩnh lại trước, cô quấn khăn tắm hỏi Diệp Văn: “Ba tìm con có việc gì sao?”
Diệp Văn vội nói: “Không có gì, chỉ muốn nói chuyện với con một chút.”
Du Ân liếc nhìn bộ dạng hiện tại của mình trong gương rồi đành phải nói: “Vậy ba đợi con một chút, con vừa tắm xong, còn chưa sấy tóc, lát nữa con gọi lại cho ba sau.”
Giây trước còn đang bất ngờ vì Phó Đình Viễn đột nhiên đi vào, chỉ quấn một chiếc khăn tắm không lau tóc, thật sự không thích hợp để nói chuyện phiếm với Diệp Văn.
“Vậy mau sấy tóc đi, đừng để bị cảm lạnh.” Diệp Văn thúc giục.Tên miền mới của bên mình là Truyen3.one. Cả nhà ủng hộ chúng mình để chúng mình có động lực ra chương mới nhé!
Cúp điện thoại, Du Ân nhanh chóng lau khô người rồi lau khô tóc, đương nhiên cô cũng nhớ tới cảnh Phó Đình Viễn xông vào vừa rồi, nếu có thể, cô thật sự muốn đánh người.
Tốt nhất anh nên biết thời biết thế, nếu không cô sẽ thật sự động thủ.
Sau khi chỉnh trang lại bản thân, Du Ân mặc quần áo ở nhà, vừa bước ra khỏi cửa phòng tắm đã nhìn thấy Phó Đình ‘Viễn đang vô tư nằm trên
Cô nắm lấy một món đồ chơi nhồi bông ném vào người đang trơ trến nằm ở trên giường: “Sao anh còn chưa rời đi!”
Anh còn dám nằm trên giường nhà cô, thiếu đòn sao?
Phó Đình Viễn nghiêng đầu để tránh sự tấn công của món đồ chơi, sau đó ngồi dậy và nói: “Tôi muốn nói chuyện với nh Du Ân vừa nghe thấy anh còn mặt mũi để nói chuyện với cô thì nghiến răng nghiến lợi, tức giận chạy tới, không nói một lời, đè Phó Đình Viễn xuống giường, sau đó hung hăng giơ tay cào vào cổ anh.
Phó Đình Viễn: “…”
Động tác của Du Ân quá nhanh, hơn nữa từ trước đến giờ cô cũng không phải là loại người có tính tình thô lỗ thích động thủ, nên Phó Đình Viễn còn chưa kịp phản ứng lại đã bị cào rồi, khiến cổ anh đau rát một trận.
Giây tiếp theo, bàn tay của cô lại giáng xuống vai anh, vừa đánh vừa tức giận nói: “Ai cho anh nửa đêm trèo tường vào nhà tôi, ai cho anh bắt nạt tôi!”
Mới một lúc mà Du Ân đã đánh Phó Đình Viễn rất nhiều, cho đến khi khiến chính cô mệt đến mức thở hồng hộc.
Phải mất một lúc lâu sau, Phó Đình Viễn mới ý thức được.
rằng mình bị đánh, lại còn là bị đánh trong tư thế cô cưỡi lên người. Khi anh phản ứng lại thì suy nghĩ đầu tiên trong đầu chính là: cô đang cưỡi trên đỉnh đầu anh giương oai.
Nhưng dù bị đánh, Phó Đình Viễn không hề cảm thấy tức giận.