Chương 478
Khi đó, chính vì điều này nên anh mới thỏa hiệp kết hôn với Du Ân, nhưng hôm nay ông cụ lại nói những lời như vậy, anh lại cảm thấy vô cùng phản cảm và bài xích.
Anh không muốn quen biết những người phụ nữ khác một chút nào!
Nhưng thân thể hiện tại của ông cụ thật sự không chịu nổi khi bị anh chọc giận nữa nên anh đành phải im lặng.
Ông cụ muốn sắp xếp thì sắp xếp đi, cùng lắm thì ngày mai khi trời vừa sáng anh sẽ đi công tác bỏ chạy.
Ông cụ liếc nhìn anh: “Ông biết bây giờ trong lòng cháu chỉ một lòng một dạ cảm thấy Du Ân tốt đẹp. Nếu cháu chung đụng thêm với một vài cô gái khác nữa, có lế cháu sẽ tìm được người tương tự như con bé.”
Phó Đình Viễn tức giận nói: “Cô ấy là không thể thay thế.”
Sau khi Phó Đình Viễn nói xong câu đó thì lại lấy điện thoại di động ra, nhắn tin WeChat thông báo cho Chu Nam bảo anh ta đặt vé máy bay rời Giang Thành vào sáng sớm ngày mai. Anh muốn tìm một nơi đi công tác, đỡ phải trốn không thoát khỏi bố cục xem mắt khủng bố của ông cụ.
Sau khi gửi tin nhắn cho Chu Nam xong, Phó Đình Viễn lại giương mắt nhìn về phía ông cụ trên giường bệnh và nói: “Thay vì dành nhiều thời gian để tìm một người phụ nữ khác.
cho cháu, ông nên dành nhiều thời gian hơn để giúp cháu theo đuổi lại Du Ân mới phải.”
Nếu không phải vì thân thể suy yếu, giờ phút này có thể ông cụ đã nhảy dựng lên từ trên giường bệnh. Ông tức giận gầm lên: “Cháu cho rằng ông không muốn theo đuổi giúp cháu sao? Nhưng cháu không nhìn xem bây giờ người ta có thân phận gì kìa!”
Nếu có thể, ông cụ chắc chắn hy vọng rằng Phó Đình Viễn và Du Ân có thể quay lại với nhau.
Du Ân là một cô gái tốt, thực ra cháu trai
Nhưng trước kia cháu trai ông lòng điếc mắt mù, đã bỏ lỡ.
“Diệp Văn và nhà họ Diệp hết sức bảo vệ con bé, nếu cháu muốn theo đuổi lại con bé thì khó như lên trời!”
“Đó là lý do tại sao ông khuyên cháu nên từ bỏ càng sớm càng tốt.” Ông cụ giận dữ liếc nhìn cháu mình: “Nói thật, nếu ông có một đứa con gái và nó bị một người đàn ông làm tổn thương như vậy, thế nào ông cũng phải đánh chết thằng đó.”
Phó Đình Viễn cụp mắt xuống: “Cho dù có khó khăn đến đâu cháu cũng muốn theo đuổi được cô ấy.”
Nếu không, cuộc sống lâu dài này còn có ý nghĩa gì nữa?
Nếu không, nắm giữ khối tài sản này trong tay có ý nghĩa gì?
Trước đây anh không hiểu điều đó, anh nghĩ rằng giá trị tồn tại của một người đàn ông nằm ở sự thành công trong sự nghiệp của anh ta.
Nhưng bây giờ trong lòng anh chỉ có tự hào về cả tình yêu và sự nghiệp mới là thành công thực sự. Hơn nữa anh có thể chỉ cần tình yêu chứ không cần sự nghiệp, chỉ cần người dành tình cảm cho anh là Du Ân.
Chẳng trách người xưa nói yêu mỹ nhân sẽ không yêu giang sơn, giờ anh cũng thấy như vậy.
“Được rồi, cháu có thể cút khỏi đây rồi, ông không chết được đâu” Ông cụ không nghe nổi mấy lời thâm tình này của Phó Đình Viễn, vừa nghe liền nhớ tới cháu trai này lúc trước nghiến răng nghiến lợi đối nghịch với ông như thế nao.
Ông cụ sợ bóng sợ gió một hồi, Phó Đình Viễn cũng thở phào nhẹ nhõm.