Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 504


trước sau

Chương 504

Xe dừng ở cuối con đường, một nam một nữ đi dọc con đường trước tứ hợp viện, có lẽ vì thời tiết xấu nên cả hai đều đi khá vội vàng.

Phó Đình Viễn từ xa có thể nhìn thấy người phụ nữ đó chính là Du Ân, trái tim anh đang đập dữ dội, nhìn thấy hai bàn tay của hai người đan vào nhau, cả người anh như rơi xuống hầm băng vậy.

Cô nắm tay Hà Vĩ Niên sao?

Điều đó có nghĩa là gì?

Lần này, sẽ không phải là có người trong gia đình Hà Vĩ Niên bị bệnh nặng và cần phải sử dụng phương pháp này để mọi người cảm thấy thoải mái, phải không?

Mặc dù Phó Đình Viễn nghĩ vậy, nhưng trong lòng anh đã tuyệt vọng vì điều đó là không thể.

Lời giải thích duy nhất là Du Ân rất có thể đã đồng ý với Hà Vĩ Niên.

Bởi vì vậy nên anh đã hoàn toàn bị đóng băng tại chỗ, không thể cử động, đau lòng đến mức một câu cũng không nói được.

So với sự tuyệt vọng và đau đớn của mình, khi Du Ân nhìn thấy Phó Đình Viễn đột nhiên xuất hiện trước mặt mình, cô sợ hãi lùi lại một bước, nhìn chằm chằm vào anh hỏi với vẻ không tin: “Phó Đình Viễn?”

“Tại sao anh lại ở đây? Không phải anh ở New Zealand à?”

Khi Du Ân đang nói chuyện, cô nhìn lên và thấy mắt Phó Đình Viên đỏ hoe, không biết là muốn khóc hay là bị làm sao, dáng vẻ đau đớn tột cùng, giống như cô đã làm điều gì có lỗi với anh vậy.

Bị những suy nghĩ như vậy thúc đẩy, Du Ân đột nhiên nghĩ tới bàn tay của mình vẫn đang bị Hà Vĩ Niên năm chặt nên vội vàng rút tay lại.

Lý do khiến Du Ân về muộn như vậy là vì Hà Vĩ Niên đề nghị xem phim sau bữa tối. Đây là bộ phim mà Du Ân luôn muốn xem nhưng không có thời gian để xem, tình cờ Hà Vĩ Niên mời nên Du Ân đã đồng ý.

Nguyên nhân

chính là bộ phim này rất kén người xem, Du Ân cho rằng ngoài Hà Vĩ Niên ra, cô có thể không tìm được người thích hợp để cùng xem, tuy rằng Tô Ngưng là một diễn viên nhưng cô ấy không thích xem những bộ phim như: vậy. ĐÔi khi Du Ân lôi kéo cô ấy xem cùng, nhưng cô ấy chỉ đơn giản là ngủ thiếp đi.

Hiếm có một người như Hà Vĩ Niên có thể cùng nhau trò chuyện rồi cùng nhau xem phim chung chủ đề, vì thế nên Du Ân vui vẻ đi luôn.

Lúc nãy khi cô và Hà Vĩ Niên đi tới, họ đi rất nhanh vì lo trời sắp mưa, con đường trước tứ hợp viện được làm bằng đá xanh nguyên bản, không được êm ái lắm, Du Ân bước vài bước liền bị trượt chân nên Hà Vĩ Niên đã giúp cô một tay.

Sau khi giúp đỡ, Du Ân vốn dĩ muốn nói Hà Vĩ Niên có thể buông tay, nhưng Hà Vĩ Niên lại nói: “Con đường phía trước vẫn còn không bằng phẳng, tôi tiếp tục đỡ em đi, trời sắp mưa rồi, chúng ta mau về đi.”

Vừa nói, anh ta vừa kéo cô và tiếp tục đi về phía trước. Ban đầu, tay anh ta đang nắm lấy cổ tay cô, nhưng khi đi về phía trước thì anh ta đã nắm tay cô. Ban đầu Du Ân không để ý, nhưng bị ánh mắt đỏ bừng của Phó Đình Viễn nhìn chằm chằm, chỉ khi đó cô mới nhận ra vấn đề.

Phó Đình Viễn không trả lời câu hỏi của Du Ân về lý do tại sao anh lại ở đây. Lúc này, đại não của anh như bị đốt cháy vì ghen tị. Phải đến khi Du Ân rút tay khỏi tay Hà Vĩ Niên, anh mới lấy lại được chút lý trí.

Hà Vĩ Niên là người nói trước và chào Phó Đình Viễn một cách lịch sự: “Sếp Phó.”

Du Ân ngạc nhiên hỏi Hà Vĩ Niên: “Hai người biết nhau à?”

Hà Vĩ Niên cười và nói: “Tôi đã gặp Chủ tịch Phó tại một số sự kiện cách đây vài năm.”

Sau đó Phó Đình Viễn mới nhìn Hà Vĩ Niên, u ám nói một câu: “Anh Hà, lâu rồi không gặp.”


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện