Chương 507
Diệp Văn vừa nhận được một cuộc gọi từ Hà Vĩ Niên, nói rằng Du Ân đã được đưa đến tận cửa, nhưng Phó Đình Viễn đã đợi sẵn ở đó, Diệp Văn sợ Du Ân sẽ lại bị Phó Đình Viễn bắt nạt.
Sau khi đưa Du Ân vào nhà, Diệp Văn hỏi: “Phó Đình Viễn vẫn ở bên ngoài à?”
Du Ân gật đầu: “Vâng.”
Diệp Văn bực bội vô cùng: “Bây giờ trưng ra cái dáng vẻ đau khổ này thì có tác dụng gì chứ?”
Nhưng ông ấy không thể quan tâm đến Phó Đình Viễn nữa, nên nhanh chóng nói với Du Ân: “Con đi tắm nước nóng rồi thay quần áo trước đi, đừng để bị cảm lạnh.”
Du Ân gật đầu và trở về phòng của mình, khi đang đứng dưới vòi hoa sen ấm áp, Du Ân không hiểu sao lại nhớ đến cảnh Phó Đình Viễn đang ướt sũng trong cơn mưa lớn bên ngoài, tâm trạng của cô bỗng trở nên buồn bực sốt ruột, không biết anh đã đi chưa nữa, nếu cứ đầm mưa như thế thì sớm muộn gì cũng có chuyện xảy ra.
Sau khi vội vàng tắm rửa và thay quần áo, cô lấy điện thoại di động ra gọi cho Phó Đình Viễn, nhưng không có ai trả lời.
Lúc này Du Ân cũng phát hiện ra rằng trên điện thoại di động của cô cũng có nhiều cuộc gọi nhỡ từ Phó Đình Viễn, trước đó cô đang xem phim với Hà Vĩ Niên nên điện thoại di động của cô để ở chế độ im lặng.
‘Trên đường xem phim về, cô và Hà Vĩ Niên đang tán gầu về bộ phim nên cô không có thời gian nhìn vào điện thoại di động, không ngờ Phó Đình Viễn lại gọi cho cô nhiều lần như Vậy.
Du Ân nhìn thời gian cuộc gọi điện thoại đầu tiên, khi cô vừa quay về, có lẽ Phó Đình Viễn đã đợi ở ngoài cửa từ lâu rồi.
Du Ân rũ mắt xuống, không biết trong lòng đang có loại cảm giác gì.
Khi Du Ân đến phòng khách, cô nghe Thư Ninh nói với Diệp Văn: “Lúc nãy bảo mẫu
Diệp Văn không đồng ý với lời của Thư Ninh: “Đừng mềm lòng với cậu ta.”
Thư Ninh thở dài: “Em không mềm lòng. Nếu trời không mưa, cậu ấy thích đứng bao lâu tùy thích, nhưng bây giờ bên ngoài mưa như trút nước, sớm muộn gì cũng có chuyện xảy ra thôi.”
Nhà họ Diệp tốt xấu gì cũng là danh gia vọng tộc ở thủ đô, trong trường hợp Phó Đình Viễn gặp chuyện không may, báo chí đưa tin chủ tịch Phó nổi tiếng trong giới kinh doanh đã bất tỉnh trước cửa nhà họ lúc nửa đêm thì phải làm sao?
Thấy Du Ân đi ra, Thư Ninh vội vàng đưa cho cô một bát canh gừng trên bàn: “Con mau uống bát canh gừng này trước để tránh bị cảm đi.”
Sự cẩn thận của Thư Ninh khiến trái tim Du Ân rất ấm áp, sau khi cảm ơn bà, cô liền cầm lấy và uống cạn.
Sau khi cô uống xong bát canh gừng, Diệp Văn cau mày hỏi cô: “Con có muốn cho cậu ta vào không?”
Du Ân liếc nhìn cơn mưa như trút nước ngày càng gấp gáp ngoài cửa sổ, bất lực nói: “Con bảo anh ta rời đi mấy lần rồi. Ai ngờ anh ta lại ngoan cố không chịu rời đi.”
Diệp Văn tức giận hậm hừ: “Cậu ta đang giở khổ nhục kế với con đấy, con đừng mắc mưu, nếu con mềm lòng cho.
cậu ta vào thì con sẽ thua đấy”
Du Ân bĩu môi suy nghĩ một hồi rồi quyết định: “Vẫn nên để anh ta vào trước đi, anh ta cứ đâm mưa như thế thì cũng không tốt cho nhà chúng ta đâu.”
“Con không mềm lòng, cũng không cảm thấy có lỗi với anh †a, com chỉ nghĩ rằng cứng nhắc như thế này sẽ không giải quyết được vấn đề gì. Du Ân sợ Diệp Văn sẽ tức giận với quyết định của mình nên đã giải thích.