Chương 512
Diệp Văn thật sự rất tức giận, vừa rồi ông đến phòng Du Ân gõ cửa nhưng hồi lâu vẫn không có phản ứng gì, ông ấy kinh hãi và chạy nhanh đến phòng của Phó Đình Viễn, ông ấy không ngờ cô thật sự ở trong này.
‘Tâm trạng của Diệp Văn thực sự có thể được cảm thông mà.
Cho dù Du Ân giải thích cô ngủ trên ghế sô pha nhưng ông cũng không khỏi tức giận, nhưng trước khi mở miệng, Phó Đình Viễn đã chân thành cảm ơn ông: “Bác Diệp, cảm ơn bác đã giúp đỡ tôi tối qua.”
“Nếu đã hạ sốt thì mau cút đi cho tôi!” Diệp Văn rống lên, sau đó xoay người rời đi cùng Du Ân.
Diệp Văn muốn nói vài lời với Du Ân, cô quá hiền lành, nếu cô ngủ cùng phòng với Phó Đình Viễn, bị anh lợi dụng thì phải làm sao, nhưng ông lại không muốn nói như thế với Du Ân, cuối cùng chỉ có thể thở dài một tiếng rồi thôi.
Phó Đình Viễn cũng đứng dậy khỏi giường sau khi Diệp Văn cùng Du Ân rời đi. Cô bảo mẫu sau đó mang quần áo của anh đã được giặt sạch, phơi khô và ủi đến cho anh.
Phó Đình Viễn thay đồ và rời khỏi phòng sau khi tắm rửa sạch sẽ.
Mặc dù cổ họng vẫn còn đau nhức nhưng nó không còn ảnh hưởng đến cử động của anh nữa.
Đêm qua anh đã ôm Du Ân ngủ trong vòng tay anh, điều này khiến anh cảm thấy sảng khoái hơn và khiến anh ngày càng chắc chắn rằng không là Du Ân thì không phải ai khác.
Diệp Văn và Thư Ninh đang chuẩn bị ăn trong nhà ăn, nhìn thấy Phó Đình Viễn, Thư Ninh niềm nở chào hỏi: “Cậu Phó, qua ăn sáng đi.”
Phó Đình Viễn liếc nhìn cô inh đẹp và thanh tú trên bàn ăn, nhẹ nói: “Không cần đâu, tôi sợ tôi ngồi đó sẽ khiến mọi người có tâm trạng không tốt. Tôi sẽ đợi ở phòng khách một lát”
Anh cũng coi như rất tự giác, nhưng những lời mà Diệp Văn muốn tấn công
Từ đầu đến cuối, Du Ân vẫn không ngước mắt lên nhìn Phó Đình Viễn, lúc này cô cau mày với anh và nói: “Tốt hơn là anh nên ăn cơm đi, đỡ phải bị đau dạ dày rồi phát sốt.”
Phó Đình Viễn.
Sao anh luôn cảm thấy rằng những gì cô nói là chán ghét những gì anh muốn nói, ghét bỏ sức khỏe của anh không tốt thế?
Hơn nữa, vừa rồi anh khá tự giác, nhưng thật ra anh đang lấy lùi làm tiến, nhưng cô lại nói như vậy khiến anh nghẹn ngào đến mức không nói nên lời.
Phó Đình Viễn không tin rằng cô không hiểu ý tứ lấy lùi làm tiến của anh, cô đang cố tình khiến anh thấy khó xử thôi.
Thật là xấu xa.
Hồi đó cô vốn là một cô gái hiền lành, ngây thơ, nhưng hiện tại khắp nơi đều nhắm vào hắn, một lời không hợp là sẽ khiến anh bế mặt.
Diệp Văn vốn đã không vui khi nhìn Phó Đình Viễn, thấy Phó Đình Viễn nghẹn họng, tâm tình của ông ấy tốt hẳn lên, không khỏi nhìn Du Ân với ánh mắt ca tụng.
Diệp Văn luôn nghĩ rằng Du Ân sẽ rất yếu đuối trước Phó Đình Viễn, nhưng không ngờ rằng cô lại khiến Phó Đình Viễn nghẹn ngào không nói nên lời chỉ với vài câu nói bay bổng, điều này thực sự là hả dạ mà.
Sau khi Phó Đình Viễn ngồi xuống, Diệp Văn không làm khó anh nữa, và cả bốn người đã có một bữa sáng yên bình hiếm hoi.
Nhưng Diệp Văn đã gọi Phó Đình Viễn đi sau bữa sáng, cả hai đến phòng làm việc của Diệp Văn.
Diệp Văn đi thẳng vào vấn đề: “Tôi khuyên cậu nên chết tâm với ý định theo đuổi lại Ân Ân đi. Tôi sẽ không đồng ý, và con bé cũng không muốn ở bên cạnh cậu lân nữa đâu.”