Chương 517
Năm mơ đi!
Chỉ cần Phó Đình Viễn còn ở đây một ngày, kế hoạch của Hà Vĩ Niên sẽ không thể thành công đâu.
Hà Vĩ Niên giả vờ như không thấy ánh mắt muốn giết người của Phó Đình Viễn, còn chào tạm biệt anh với một nụ cười, sau đó quay người và rời đi.
Sau khi Hà Vĩ Niên rời đi, Du Ân phớt lờ Phó Đình Viễn và đẩy vali đi làm thủ tục.
Phó Đình Viễn mím môi nhìn chằm chằm bóng lưng mảnh khảnh của cô một lúc, sau đó cất đôi chân dài đi theo cô.
Anh chủ động giúp Du Ân cầm hành lý, nhưng Du Ân né tránh: “Không cần, tôi cứ tự mình cầm là được.”
Phó Đình Viễn vẫn kiên trì, nhưng Du Ân chống cự rất quyết liệt: “Đừng làm thế, bị người ta chụp ảnh sẽ không tốt đâu.”
Trong sân bay người đến kẻ đi, nếu bị người ta chụp được cảnh cô dây dưa với Phó Đình Viễn, cô sẽ lại lên hotsearch đấy.
Phó Đình Viễn là một nhân vật nổi tiếng ở Giang Thành, hiện tại vì có nhà họ Diệp nên cô cũng được chú ý hơn. Mặc dù bây giờ khi nhắc đến hai người họ, sẽ không ai nói rằng cô ấ không xứng với anh hay gì cả, nhưng Du Ân vẫn theo bản năng không muốn có liên quan với Phó Đình Viễn.
Phó Đình Viễn đã rất tức giận trước sự bài xích của Du Ân, vừa nãy cô để Hà Vĩ Niên mang hành lý cho cô, nhưng bây giờ cô lại từ chối lời đề nghị của anh, đây không phải là vạch rõ giới hạn sao?
Nghĩ đến đây, Phó Đình Viễn không khỏi nắm chặt tay cầm vali, trâm giọng hỏi: “Hà Vĩ Niên hơn tôi chỗ nào?”
Ban đầu Du Ân hơi bối rối vì những lời không thể giải thích được của mình, và sau đó mới nhận ra rằng anh đang so sánh với
Du Ân không muốn trả lời nên chỉ nhắm mắt làm ngơ và giả vờ như không nghe thấy.
Phó Đình Viễn không buông tha: “Em thật sự thích anh ta ư?”
“Anh có thể yên tĩnh được không!” Du Ân tức giận đáp, sau đó nắm lấy vali của mình rồi rời đi.
Anh có thể đừng ấu trĩ như vậy được không, lúc nào cũng đặt ra những câu hỏi như thế.
Chẳng lẽ anh không đoán ra được sao?
Chỉ số IQ của anh đâu rồi?
Nhưng cô nào đâu biết rằng chỉ số IQ của Phó Đình Viễn vào lúc này đã bằng không rồi.
Chỉ cần anh nghĩ rằng cô thực sự có thể ở bên Hà Vĩ Niên, thì trong đầu anh không có gì cả, toàn một mảnh trống rỗng.
Nhưng vào lúc này, nghe thấy lời nói hung dữ của cô, Phó Đình Viễn lại bật cười.
Mặc dù anh bị mắng, nhưng câu trả lời của cô ít nhất đã chứng minh rằng cô không ở cùng Hà Vĩ Niên, nếu không, cô sẽ trả lời là “phải”
Diệp Văn đã mua vé máy bay trở về Giang Thành cho Du Ân. Đương nhiên, Y Diệp Văn muốn mua hạng thương gia cho cô, nhưng Du Ân cố ý dặn là phải đặt khoang phổ thông, bởi vì cô biết Phó Đình Viễn nhất định sẽ đi hạng thương gia, như vậy tránh gặp phải Phó Đình Viễn.
Ai ngờ Phó Đình Viễn lại đổi chỗ ngồi với người bên cạnh cô sau khi máy bay ổn định, Du Ân định lấy máy tính ra viết gì đó, nhưng khi cô nhìn lên và thấy Phó Đình Viễn đã đến bên cạnh mình, cô thật sự không nói nên lời.
Cô đóng máy tính lại, hạ giọng nói với người đàn ông đẹp trai đang ngồi bên cạnh: “Phó Đình Viễn, tôi cầu xin anh, tôi không muốn lên hotsearch nữa đâu.”