Chương 536
Cũng may lúc này tiếng chuông cửa đột nhiên vang lên, chắc đồ ăn mà Phó Đình Viễn gọi đã tới rồi.
Du Ân đẩy anh ra rồi nói: “Tôi đi mở cửa.”
Cô không muốn lúc mở cửa người ngoài lại nhìn thấy Phó Đình Viễn xuất hiện trong nhà cô, nhất là lúc này trên người anh vẫn đang mặc quần áo ở nhà.
Đương nhiên, Phó Đình Viễn biết lúc này không thể bức éo Du Ân quá, cho nên anh đã đứng dậy tránh ra một bên.
Du Ân cầm đồ ăn tiến vào, trong phòng có tiếng tin nhắn từ Wechat kêu tích tích không ngừng, Du Ân liếc mắt nhìn Phó Đình Viễn đã khôi phục lại biểu cảm bình thường đang cầm điện thoại, cô cảm thấy vô cùng phiền lòng.
Trên khuôn mặt khôi ngô anh tuấn của người đàn ông chỉ toàn là ý cười, khóe môi không tự chủ được khẽ cong lên, dường như trong lòng đang tràn ngập chuyện vui.
Dịch Thận Chi là người mở lời đầu tiên trong nhóm, anh ta tag thẳng tên Phó Đình Viễn: “Tôi nghe nói, cậu kêu người đem đồ ăn tới nhà Du Ân hả? Tình huống giữa hai người là thế nào vậy?”
Phó Đình Viễn kiềm chế nụ cười nơi khóe môi, dửng dưng đáp: “Ở bên nhau.”
Ngước mắt lên thấy Du Ân đang cầm đồ ăn tiến vào, anh lập tức đặt điện thoại xuống, bước tới nhận lấy đồ ăn rồi đặt trên bàn. Du Ân vốn muốn nói anh đừng cười xán lạn đến mức đó, nhưng sau khi thấy anh chạy tới ân cần dọn đồ ăn ra, cô lại im lặng không muốn nói gì nữa.
Phó Đình Viễn nhắn một câu đó xong, bốn người trong nhóm như bùng nổ.
Dịch Thận Chi tỏ vẻ kinh hãi: “Không thể nào? Nhanh như vậy sao?”
Giang Kính Hàn lặn dưới nước cả vạn năm cũng ngoi lên tắm tắc: “Cậu Phó, cậu khiến tôi phải lau mắt nhìn đấy.”
Hứa Hàng cũng vô cùng kinh ngạc: “Chuyện này quả thực là bất ngờ.”
Dịch Thận Chi còn nói tthêm: “Chẳng phải mấy hôm trước còn trình diễn khổ nhục kế, đau khổ đứng giữa trời
Chẳng trách sao bọn họ lại kinh ngạc thế, thật sự thì trước đó Du Ân đã hoàn toàn cự tuyệt Phó Đình Viễn rồi.
Giữa lúc ba người kia đang kinh ngạc không thôi thì Phó Đình Viễn ném lại một câu: “Cơ thể ở bên nhau.”
Ba người đồng loạt: “…”
Sau khi Phó Đình Viễn thấy ba người bọn họ cạn lời, anh mới hài lòng tắt điện thoại rồi ngồi xuống cùng ăn cơm trưa với Du Ân.
Làm tâm trạng của mấy anh em tốt lên xuống như tàu lượn siêu tốc cũng chính là thú vui của anh, anh em tốt chính là để trêu chọc, để đem ra làm trò cười cho nhau.
Đồ ăn ở nhà ăn của Dịch Thận Chi quả thực rất ngon, nhưng lượng cơm Du Ân ăn cũng không lớn, cho nên rất nhanh sau đó cô đã ăn xong.
Cô vừa định buông chiếc đũa xuống thì, cái bát trước mặt đột nhiên bị Phó Đình Viễn gắp một đũa thức ăn vào, Du Ân kháng cự: “Tôi ăn no rồi——”
Khóe môi Phó Đình Viễn cong lên thành nụ cười có phần hơi mờ ám: “Ăn nhiều một chút, ăn nhiều mới có sức được.”
Khuôn mặt Du Ân lập tức đỏ bừng lên, cô nói: “Phó Đình Viễn, anh cút xéo cho tôi!”
Tại sao trước đây cô không phát hiện ra anh là loại người không biết xấu hổ đến mức này chứ, mở miệng ra là toàn thốt lên mấy lời kiểu này.
Có điều, sau đó thử nghĩ lại thì trước đây khi cô và Phó Đình Viễn ở chung, không khí giữa hai người chưa từng có mùi ám muội hay tình tứ quyến rũ kiểu này. Hầu như lúc ngồi trên bàn cơm hai người đều không nói chuyện, mà sau khi ăn xong Phó Đình Viễn sẽ tới phòng sách làm việc, hai người cũng không giao tiếp với nhau quá nhiều.