Phó Đình Viễn thừa nhận, sáng sớm hôm nay anh gọi điện thoại cho Chung Văn Thành để yêu cầu sửa kịch bản, hoàn toàn là cố ý tra tấn Du Ân.
Cô luôn miệng nói yêu anh nhiều năm như vậy nhưng bây giờ lại nói đều là lừa gạt anh.
Cô đang đùa bỡn tình cảm, chẳng phải anh nên trả thù cô sao?
Kết quả bây giờ Chu Mi lại nói với anh Du Ân sửa xong rồi, chỉ mới trôi qua hai tiếng, cô sửa xong thế nào được?
Không phải làm qua loa cho anh đấy chứ?
Nghĩ đến đây, Phó Đình Viễn cầm lấy kịch bản trong tay Chu Mi, rũ mắt đọc kỹ.
Cái kịch bản này nhìn thoáng qua không hề qua loa chút nào, khúc cuối Vương gia và ánh trăng sáng thật sự ở bên nhau như yêu cầu sửa lại của anh nhưng sau khi Vương phi bị phế thì vẫn sống vui vẻ như vậy là sao?
Cô đang ám chỉ đây là bản thân cô sao?
Bên người còn muốn bao nhiêu đàn ông thì có bấy nhiêu đàn ông sao?
Phó Đình Viễn không tự chủ được mà liên tưởng đến Chu Dật, Chung Văn Thành, sau đó cảm thấy dạ dày của bản thân càng đau hơn.
Vốn anh muốn làm khó dễ Du Ân một trận, kết quả lại làm bản thân tức điên.
Chu Mi thấy sắc mặt của anh không tốt, vội vàng nói: “Nếu ngài cảm thấy không khỏe ở đây thì nói cho tôi biết, tôi sẽ liên lạc với cô Du, bác sĩ Hứa nói bây giờ ngài không được tức giận.
Phó Đình Viễn mím môi ném kịch bản sang một bên, sau đó phân phó cho Chu Mi: “Tổ chức một cuộc hội nghị, để mọi người ngồi lại thảo luận xem bản nào hay hơn.”
Việc sửa kịch bản vốn là ý định trả thù xấu xa của anh, kết quả không ngờ rằng anh lại bị hấp dẫn bởi kịch bản sơ sài mới sửa lại của Du Ân, cảm thấy cả hai đều tốt.
Ai ngờ được cô viết cái nào anh thích cái đó chứ, nên mới phải để mọi người ngồi xuống thảo luận.
Chu Mi đồng ý: “Được, tôi lập tức liên lạc.”
Phó Đình Viên ngăn cô ta lại nói: “Khi nào mà Thôi Thiên Tường lại xấu xa như vậy? Coi có thể đổi đạo diễn khác không.”
Chu Mi:”…”
Tuy Phó thị
Nhưng nghĩ đến có thể là vì ông chủ thấy Thôi Thiên Tường sờ mó Du Ân nên mới muốn đổi Thôi Thiên Tường, cô ta vẫn nhanh chóng đồng ý: “Tôi biết rồi, tôi sẽ tìm một vị đạo diễn khác.”
Sau khi nói xong chuyện kịch bản thì Chu Mi báo cáo công tác xong mới rời đi, trước đi còn đúng lúc gặp Thẩm Dao cầm cơm hộp mở cửa đến.
Chu Mi lễ phép gật đầu chào hỏi với Thẩm Dao, sau đó ôm văn bản tàu liệu, không lên tiếng mà rời đi.
Quan hệ giữa Chu Mi và Thẩm Dao không tốt lắm, thứ nhất Thẩm Dao tự cho mình là rất cao quý khinh nghèo yêu giàu mà không vừa mắt xuất thân nghèo khổ của hai chị em Chu Mi và Chu Bắc, thứ hai là Thẩm Dao luôn coi Chu Mi là cái gai trong mắt cái gai trong thịt, cảm thấy Chu Mi có ý đồ xấu với Phó Đình Viễn, khiến Chu Mi rất phiền chán.
Cô ta với Phó Đình Viễn chỉ đơn giản là quan hệ cấp trên và cấp dưới, cô ta đã có người mình thích rồi.
Nhưng mỗi lần Thẩm Dao cũng tràn ngập địch ý và coi thường cô, thậm chí còn nhiều lần ám chỉ Phó Đình Viễn sa thải cô.
Chu Mi cảm thấy Thẩm Dao đã làm vấy bẩn lòng trung thành và tận tâm của cô với Phó Đình Viễn cũng làm vấy bẩn tình cảm với người đàn ông trong lòng cô, cực kỳ im lặng.
Sau khi Chu Mi rời khôi phòng bệnh của Phó Đình Viễn, chuyện thứ nhất là gọi điện thoại cho Du Ân: “Cô Du, tôi vừa mới cầm kịch bản mới cho sếp Phó đọc, ngài ấy nói phiên bản này cũng tốt, vì không biết nên giữ hay nên bà nên để nghị tổ chức một cuộc hợp, mọi người cùng ngồi xuống thảo luận.
Chu Mi cổ ý cổ ý nhắc đến chuyện mình đưa kich bản cho Phó Đình Viễn xem, nghĩ rằng Du Ân có nghe thấy Phó Đình Viễn đang ở bệnh viện mà quan tâm thoáng qua hay không.