Chương 582
“Thậm chí còn tốt hơn khi cô viết đấy!”
Tử Dạ nghẹn họng không nói nên lời, đúng vậy, Ngô Mẫn là người phụ trách bộ phim cổ trang này từ khâu chuẩn bị đến giờ, trước sau gì cô ta cũng chỉ viết 20.000 chữ thôi, lại còn là viết bậy viết bạ.
Nhưng Tử Dạ lúc này cho rằng Ngô Mẫn đã phản bội mình, vẫn không nhịn được gầm lên: “Ngô Mẫn, cô qua cầu rút ván, không sợ trời đánh sao! Mấy năm nay nếu không có tôi, cô có thể có ngày hôm nay sao?”
Ngô Mẫn cười khẩy nói: “Trời đánh sao? Trời có đánh thì sẽ đánh cô trước đấy, tất cả những chuyện tôi làm đều là do cô sai khiến thôi.”
Tử Dạ tức giận đến mức lồng ngực phập phồng dữ dội, Ngô Mẫn kết thúc cuộc gọi, đồng thời chặn mọi cách liên lạc với cô ta, Tử Dạ hận không thể xé xác Ngô Mẫn ra.
Nhưng giận dữ thì có ích gì chứ?
Sự thật là Ngô Mẫn, một trợ lý ít tên tuổi, đã thay đổi nhanh chóng và chiếm láy vị trí của cô ta…
Thẩm Dao cũng không nhàn rỗi, sau khi đá Tử Dạ, cô ra để cho thuộc hạ tiếp tục bôi đen Du Ân, nhưng lần này quan điểm đã thay đổi.
Lần này, họ chủ yếu bắt đầu từ cha con Du Thế Quần, lên án cha chon Du Thế Quần nhận tiền từ nhà họ Diệp hoặc Phó Đình Viễn, và họ phải nói rằng Du Ân vô tội.
Không ngờ Diệp Văn đã sớm có biện pháp đối phó, cha con Du Thế Quần sau đó tung ra video thứ hai, thề với trời rằng bọn họ không lấy một xu, nếu nói dối thì sẽ bị trời đánh.
Còn nói nếu không tin thì có thể tìm người kiểm tra hồ sơ ngân hàng của cha con họ, cũng chưa có ai gửi tiền cho họ.
Cả hai người đều tuyên thệ thâm độc như vậy, quần chúng ăn dưa cũng tạm thời tin họ.
Sau khi
Diệp Văn đã bảo vệ cô từ đầu đến cuối, cô thật sự rất cảm động.
Diệp Văn nói qua điện thoại: “Bố đã tìm thấy hai người họ ngay sau khi sự việc xảy ra, bọn họ dám không ra làm rõ sao?”
Sự thật là cha con Du Thế Quần đã tính kế Du Ân dùng đứa con gái bảo bối của ông để làm con gà đẻ trứng vàng, nếu lần này hai tên cặn bã không đứng ra thì ông sẽ khiến họ cả đời này không đứng dậy được.
Du Ân nhẹ nhàng nói: “Bố, cảm ơn bố.” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Giọng điệu của Diệp Văn có chút buồn bã: “Trước đây bố không biết sự tồn tại của con, con đã chịu rất nhiều bất bình và khổ cực. Sau này b ố sẽ không để con bị ức hiếp, một chút cũng không!”
Cảm giác được quan tâm che chở này khiến Du Ân cảm thấy vô cùng hạnh phúc, nhưng cô vẫn hỏi lại Diệp Văn: “Phó Đình Viễn ra mặt thừa nhận mối quan hệ của chúng con, bố có biết không?”
Diệp Văn trả lời: “Có.”
Du Ân thở dài: “Bố, tại sao bố không ngăn cản anh ta?”
Diệp Văn cười nói: “Bố biết hiện tại con không muốn nhắc đến quan hệ với cậu ta, nhưng cậu ta đứng lên bảo vệ con, lại còn thổ lộ, như vậy sẽ khiến tình thế của con được lật ngược.”
Mọi quyết định của Diệp Văn đương nhiên là vì quyền lợi của Du Ân, giờ thì kết quả của dư luận đúng như ông mong đợi, không còn ai nhắm vào Du Ân nữa.
Diệp Văn nói thêm: “Con không được rung động trước lời tỏ tình của cậu ta. Cậu ta cũng rất mưu mô, cố tình nhân cơ hội này để tỏ tình với con.”