Chương 592
Tuy nhiên, người của Thẩm Dao đã theo dõi mấy ngày, nhưng Du Ân không hề đi ra ngoài.
Không chỉ Du Ân không đi ra ngoài, mà Phó Đình Viễn cũng không rời nhà, vì thể Thẩm Dao mới phát hiện ra Phó Đình Viễn và Du Ân thực sự sống cùng nhau.
Chính xác mà nói, Phó Đình Viễn là người ở bên Du Ân suốt ngày.
Khi Thẩm Dao nghe được tin tức như vậy, khỏi phải nói cô ta đã tức giận đến mức nào.
Lúc trước, Phó Đình Viễn ở bên Du Ân, cô ta biết trái tim của Phó Đình Viễn không ở bên Du Ân, nên cô ta không cảm thấy quá khó chịu, nhưng bây giờ, Phó Đình Viễn đã cho Du Ân cả thể xác và tinh thần, Thẩm Dao nghĩ tới thôi là đã trở nên phát điên vì ghen tị.
Ngay cả khi cô ta biết rằng giữa mình và Phó Đình Viễn đã không còn khả năng, nhưng cô ta vẫn không thể chấp nhận việc quyết một lòng của Phó Đình Viễn đối với Du Ân, nói cách khác, cô ta không thể chấp nhận thất bại của mình.
Tuy nhiên, Thẩm Dao không ngờ Du Ân lại liều mạng chống lại Tống Tử Dụ.
Và vì sự liều mạng của Du Ân, đã kéo dài thời gian cô bị Tống Tử Dụ xâm phạm.
Lý trí của Tống Tử Du đã bị dược tính của thuốc ăn mòn, lao về phía Du Ân đang nằm trên mặt đất, chưa kịp làm gì thì một thứ gì đó sắc nhọn đâm vào ngực anh ta khiến anh ta đau đớn và lăn sang một bên ngay lập tức.
Thứ mà Du Ân đang cầm trên tay chỉ là những mảnh vỡ của chiếc cốc, không có sức sát thương, mà chỉ đâm một chút vào ngực của Tống Tử Dụ.
Điều mà Du Ân không biết là Tống Tử Dụ rất biến thái trong chuyện này, một ví dụ là khi một người phụ nữ càng làm anh ta đau thì anh ta càng trở nên thích thú và thoải mái.
Chẳng hạn như lúc này, Du Ân cho rằng Tống Tử Du sẽ không dám quay lại sau khi bị đâm vào ngực, nhưng Tống Tử Du nhìn xuống vết thương trên ngực sau cơn đau ban đầu qua đi, trong mắt anh
Du ân vô cùng kinh ngạc khi nhìn thấy Tống Tử Dụ dùng ngón tay lau vết máu trên ngực, đưa xuống dưới mũi ngửi, rất tà mị nói: “Tiểu mỹ nhân, em làm anh chảy máu à?”
Tống Tử Dụ vừa nói vừa ngồi dậy, như không để ý đến cơn đau trên người mình, điên cuồng bò về phía Du Ân: “Vậy thì, anh sẽ phải làm cho em chảy máu nhiều hơn.”
“Tống Tử Du, anh thật sự bị Thẩm Dao lợi dụng rồi!” Du Ân thu mình vào góc tường, không còn chỗ nào để lui, cô chỉ có thể gầm lên một tiếng, cố gắng làm cho Tổng Tử Dụ tỉnh táo lại.
Tuy nhiên, Tống Tử Du vẫn không hề bị lung lay, khi anh ta bước tới và kéo mạnh, cổ áo len của Du Ân bị Tống Tử Dụ kéo lệch, bờ vai trắng nõn của người phụ nữ lộ ra trước tầm mắt của Tống Tử Dụ, điều này khiến anh ta càng thêm điên cuồng.
Tay anh ta hơi dùng sức, Du Ân bị anh ta ném xuống đất, mảnh thủy tinh trong tay rơi ra một bên.
Du Ân bị mất vũ khí duy nhất của mình, không nhịn được mà bật khóc rống lên: “Cứu mạng…”
Tống Tử Dụ bật cười, lại giơ tay cởi cúc quần jean của cô, đúng lúc này, bên ngoài có tiếng động lớn.
Đầu tiên, Thẩm Dao nói một cách sắc bén: “Phó Đình Viễn, anh đứng lại cho tôi!”
Sau đó là một tiếng hét đau đớn khác của Thẩm Dao, tiếp theo thì không còn âm thanh nào nữa.
Cửa phòng bị đá văng ra, Phó Đình Viễn với vẻ mặt u ám xông vào, Du Ân bị Tống Tử Dụ đè xuống, nhìn thấy bóng dáng Phó Đình Viễn, nước mắt của cô lại rơi xuống.
Phó Đình Viễn bước tới và đá Tống Tử Dụ sang một bên, sau đó nhanh chóng ôm Du Ân đang nằm trên mặt đất lên.
“Đừng sợ, anh ở đây” Phó Đình Viễn ấn đầu Du Ân vào lòng mình, dỗ dành bằng một giọng nói ấm áp, sau đó đá vào người Tống Tử Du đang thèm khát dục vọng ở bên cạnh.