Chương 594
Nếu cô ổn, anh sẽ không từ chối dùng phương pháp Chu Mi nói để giúp cô giải tỏa, nhưng bây giờ anh không đành lòng, anh cũng tin Hứa Hàng sẽ có cách khác giúp cô xoa dịu.
Chu Mi lái xe đến bệnh viện với tốc độ nhanh nhất có thể, Phó Đình Viễn ôm Du Ân đi tìm Hứa Hàng.
Hứa Hàng dặn dò y tá tiêm thuốc an thần cho Du Ân, sau đó đưa cho Du Ân loại thuốc mà anh ta chuẩn bị, sau khi cô hoàn toàn ngủ say, y tá đã giúp cô vệ sinh và băng bó vết thương trên người.
Phó Đình Viễn cau mày, lo lắng hỏi Hứa Hàng: “Thuốc cậu đưa cho cô ấy có tác dụng phụ gì không?”
Hứa Hàng bất lực nói: “Là ba phần thuốc ba phần độc. Thuốc kích dục mà Thẩm Dao cho cô ấy là loại cực mạnh. Tôi chỉ có thể giải độc cho cô ấy bằng loại thuốc mạnh nhất.”
Hứa Hàng lại giải thích: “Tôi đoán cô ấy sẽ phải nôn ba bốn lần sau khi tỉnh dậy mới có thể khỏe lại.”
“Cảm ơn.” Phó Đình Viễn nặng nề cảm ơn.
“Người không sao là tốt rồi.” Hứa Hàng đang muốn nói đến việc Du Ân không bị tên súc vật Tống Tử Dụ chạm vào là tốt rồi, nhưng có Phó Đình Viễn ở đây, Du Ân đã bị thương về thể xác, tinh thần cũng chịu hoảng sợ không nhỏ, vậy nên không thể xem là không có việc gì.
Hôm nay may mắn thay, Chu Nam và Chu Mi làm việc rất nhanh, vừa kiểm tra hành tung của Thẩm Dao vừa kiểm tra hành tung của Du Ân, nên anh mới có thể đi thẳng đến khách sạn nơi Thẩm Dao và Tống Tử Dụ ăn tối.
Cũng nhờ sự trì hoãn của Du Ân nên mới tránh được Tổng Tử Dụ chạm vào cô.
Nghĩ đến lưng Du Ân bị thương, còn có ở lòng bàn tay, là do cô khổ sở tự cứu lấy mình, Phó Đình Viễn chỉ cảm thấy lồng ngực như bị đâm thủng.
Tất cả đều là lỗi của anh, lẽ ra anh phải rút ra bài học từ chuyện
Trong lòng Phó Đình Viễn cảm thấy vô cùng tự trách, hận không thể đánh cho mình một trận.
Hứa Hàng nhìn ra tâm tư của anh, liền thở dài an ủi: “Cậu cũng đừng tự trách, hãy cứ nhìn về phía trước.”
Đúng, hãy nhìn về phía trước.
Anh phải nhanh chóng dọn dẹp Thẩm Thanh Sơn và Thẩm Dao, nghĩ đến đây, Phó Đình Viễn rời khỏi phòng của Du Ân và gọi cho Diệp Văn để kể về tại nạn của Du Ân. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Diệp Văn vừa tức vừa vội trên điện thoại đến mức suýt ngất đi.
Du Ân bây giờ là huyết mạch của ông và là tâm can của ông, làm sao ông có thể không vội được chứ?
Phó Đình Viễn hỏi thẳng vào vấn đề: “Bên phía ông định làm thế nào? Trước điện động thú với vị kia ở thủ đô đi.”
Diệp Văn không chút do dự: “Được.”
Giọng điệu của Phó Đình Viễn vừa tàn nhẫn vừa lạnh lùng: “Ngay khi ông ra tay, tôi ở bên này sẽ kéo Thẩm Thanh Sơn xuống.”
Thẩm Thanh Sơn và chống lưng của ông ta sụp đổ, Thẩm Dao thì tám mươi phần trăm là đã bị Tống Tử Dụ tra tấn đến chết đi sống lại, nhưng Phó Đình Viễn vẫn cảm thấy chưa hả giận, luôn cảm thấy rằng sự tra tấn và trừng phạt đối với họ còn lâu mới đủ.
Cuối cùng Diệp Văn nói: “Tôi sẽ lập tức mua vé máy bay đến gặp Du Ân.”
Diệp Văn ước rằng mình có đôi cánh và có thể bay ngay đến Giang Thành để gặp cô con gái quý giá của mình.
Phó Đình Viễn vẫn bình tĩnh: “Ông giải quyết xong chuyện ở đó trước, sau đó không cần lo lắng gì nữa thì hẵng qua đây.”
Diệp Văn suy nghĩ một chút: “Ừ.”