Thẩm Dao cũng muốn, một năm qua tình cảm của cô ta và Phó Đình Viễn luôn không nằm không nhạt, có nguyên nhân rất lớn là vì Phó Đình Viễn quá bận, nếu không phải cái này thì cũng là cái kia, không phải đi nơi này công tác thì đi nơi kia công tác.
Cộng thêm nửa năm trước cô ta cũng có lịch hẹn đóng phim và một số công việc, hai người bọn họ cứ như vậy mà không có thời gian bên nhau.
Mà cô ta cũng ghét bỏ Dịch Thận Chi đến không đúng lúc, Phó Đình Viễn nhận lấy bát cháo cô ta đưa rồi nói với cô ta: “Anh và Thận Chi còn có việc, em về trước đi, phiền em rồi.”
Thẩm Dao nghiến răng nghiến lợi trong lòng, nhưng ngoài mặt cũng phải làm bộ hiểu chuyện phóng khoáng.
Cô ta đứng dậy cầm túi xách của mình, dặn dò: “Vậy anh phải ăn hết cháo đó, đừng lao lực quá.”
Phó Đình Viễn gật đầu: “Được.”
Dịch Thận Chi ở bên cạnh phất tay với Thẩm Dao: “Không có ý gì đâu Thẩm đại minh tinh, hôm nào mời cô đi ăn một bữa coi như áy náy.”
Thẩm Dao hừ lạnh rồi xoay người rời đi.
Ai mà thèm Dịch Thận Chi mời cô ta đi ăn chứ, cái loại playboy như Dịch Thận Chi cô ta không thèm để vào mắt.
Phó Đình Viễn rất tốt, vấn đề nam nữ cho tới bây giờ vẫn giữ trong sạch, nhiều năm như vậy bên cạnh cũng không có loại phụ nữ tạp nham nào.
Ngoại trừ, ngoại trừ ả tiện nhấn Du Ân không biết xấu hổ bò lên giường của anh kia!
Thẩm Dao nhớ đến Du Ân là hận nghiến răng nghiến lợi, tồn tại của Du Ân giống như một cây gai, mạnh mẽ đâm vào lòng cô ta.
Dù cho cô ta và Phó Đình Viễn đã ly hôn rồi, cái gai đó vẫn không thể nhổ ra được.
Chứ đừng nói đến bây giờ Du Ân đã về nước còn trở thành biên kịch gia nhập vào hạng mục phim truyền hình có liên quan đến Phó Đình Viễn, lại còn ưu tú như vậy nữa.
Sau khi Thẩm Dao tra xét lý lịch của Du Ân mới biết cô vậy mà lại học rất giỏi, hơn nữa còn là học sinh do Trang
Trước kia chưa bao giờ cô ta quan tâm đến Du Ân thì thấy Du Ân cái gì cũng không tốt.
Nhưng bây giờ…
Thẩm Dao hít một hơi thật sâu, đè xuống nỗi ấm ức dưới đáy lòng, khuôn mặt lại một lần nữa trở nên bình tĩnh bước chân vào thang máy, cô còn phải đối mặt với phóng viên ngoài của bệnh viện,
Sau khi Thẩm Dao rời khỏi, Dịch Thận Chi ngồi xuống ghế, chân dài không kiêng nể gì mà để trên lan can cuối giường.
Anh ta liếc nhìn Phó Đình Viễn nói: “Tôi nghe Hửa Hàng nói tối hôm qua Du Ân khiến cậu tức đến nỗi đau dạ dày à?”
Phó Đình Viễn phun hết ngụm cháo chưa kịp nuốt xuống lên mặt bàn, sau đó tức giận nói với Dịch Thận Chi: “Đừng có suốt ngày ngồi châm chọc người khác.”
Dịch Thận Chi hiếm khi an ủi anh một lần: “Du Ân nói chưa bao giờ yêu cậu, vừa nghe đã biết là nói xạo, tình cảm mà cô ấy dành cho cậu ba năm đó ai cũng nhìn thấy được cả.”
Kể cả chính Phó Đình Viễn cũng nhất định cảm nhận được.
Phó Đình Viễn quả thật có thể cảm nhận được tình cảm của Du Ân, tối hôm qua sau khi tỉnh lại từ cơn tức anh đã biết Du Ân nói dối.
Giống như Dịch Thận Chi nói, tình cảm những năm đó của cô, anh có thể cảm nhận được.
Dịch Thận Di rút cái chân dài tiến đến trước bàn, cầm cái thìa ăn một muỗng cháo Thẩm Dao mang đến.
“Dở quá!” Dịch Thận Chi rút khăn tay nhổ ra, sau đó không chút khách sáo mà đánh đánh giá một câu: Tài nấu nướng của Thầm đại minh tinh thật sự khác xa với Du Ân.
Dịch Thận Chi từng ăn đồ Du Ân làm, trong những năm mà Phó Đình Viễn và Du Ân kết hôn thinh thoảng bọn họ sẽ đến nhà Phó Đình Viễn, đều là Du Ân tự mình xuống bếp nấu, tài nấu ăn của Du An có thể nói là ngon tuyệt với.