Chương 601
Sau khi Diệp Văn đến Giang Thành, Phó Đình Viễn đã cử Chu Nam lái xe đến đón ông.
Tuy nhiên, điều Phó Đình Viễn không ngờ là Chu Nam không chỉ đón Diệp Văn, mà còn cả Hà Vĩ Niên.
Phó Đình Viễn nhìn Hà Vĩ Niên đang cùng Diệp Văn bước vào phòng bệnh, trên mặt anh xẹt qua một tia ghét bỏ không hề che giấu.
Du Ân cũng rất ngạc nhiên khi thấy Hà Vũ Niên và Diệp Văn đến cùng nhau. Không phải Phó Đình Viễn đã bảo Hà Vĩ Niên đừng đến nữa sao?
Diệp Văn đương nhiên nhìn ra nghi ngờ của hai người, chủ động giải thích: “Ba đã nói chuyện của con cho Vĩ Niên, Vĩ Niên rất lo lắng cho con, nhất định muốn cùng ba đến thăm con.”
Hà Vĩ Niên ở bên cạnh, nói với Du Ân bằng một giọng ấm áp: “Tôi đã nghe chú Diệp nói về chuyện của em, trong lòng cứ luôn lo lắng bất an, nếu không tận mắt nhìn em thì cứ ăn không ngon ngủ không yên”
Phó Đình Viễn ở một bên lạnh lùng nhìn Hà Vĩ Niên, toàn thân nổi da gà.
Ăn không ngon ngủ không yên? Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Tên Hà Vĩ Niên này thật giỏi nói mấy lời đường mật thật đấy, mới gặp Du Ân lần trước thôi, sao lại tới mức ăn không ngon ngủ không yên chứ?
Đạo đức giả!
Du Ân đã rất xúc động, vội vàng nói với Hà Vĩ Niên: “Cảm ơn anh đã đến tận nơi để gặp tôi.”
Phó Đình Viễn hừ lạnh một tiếng, chẳng lẽ cô sẽ thực sự cảm động với Hà Tĩ Niên ư?
Quá ngây thơ rồi.
Diệp Văn đi tới, đau lòng hỏi Du Ân: “Com có khỏe không?”
Du Ân an ủi Diệp Văn: “Con không sao, không sao, mọi người đừng lo lắng.”
Diệp Văn nói thêm: “Dạ Thư của con vốn dĩ muốn đến gặp con, nhưng thân thể của ba ấy thực sự không thích hợp để chạy lung tung, nên ba
Hai cha con bắt đầu nói chuyện, Phó Đình Viễn và Hà Vĩ Niên nhìn nhau, hai người tự giác rời khỏi phòng bệnh, để lại không gian cho Diệp Văn và Du Ân.
Vừa bước ra khỏi cửa phòng bệnh, nụ cười nhàn nhạt trên mặt Phó Đình Viễn hoàn toàn không thể nhịn được.
Hai người dừng lại trên hành lang, Phó Đình Viễn chế nhạo: “Anh Hà đúng là ân cần.”
Hà Vĩ Niên giơ tay đẩy khung kính viền vàng trên sống mũi, cười lơ đễnh: “Làm sao chứ, ân cần với cô gái mình thích, như vậy không phải là chuyện bình thường sao?”
Lời nói của Hà Vĩ Niên tương đương với việc thừa nhận rằng có ý với Du Ân, Phó Đình Viễn trực tiếp nhếch môi cười khẩy.
Hà Vĩ Niên nhẹ nhàng nói: “Mặc dù lần này anh đã cứu Du Ân, nhưng không có nghĩa là anh thuộc về cô ấy đúng không? Tôi tới đây thăm cô ấy, chẳng lẽ chủ tịch Phó còn muốn quản sao?”
Hàm ý là anh ta là, Phó Đình Viễn không danh không phận, không cần thiết phải quản nhiều như vậy.
Phó Đình Viễn lạnh lùng liếc nhìn Hà Vĩ Niên, Hà Vỉ Niên xòe tay ra: “Hơn nữa, cho dù anh là bạn trai của cô ấy hay thậm chí là chồng của cô ấy, anh cũng không thể yêu cầu cô ấy không có bạn khác giới đúng không?”
“Mỗi lần tôi gặp Du Ân, chúng tôi đều nói chuyện rất vui vẻ, và cô ấy là người bạn đời lý tưởng nhất trong tâm trí tôi.” Hà VĨ Niên nói với nụ cười tán thưởng trên khóe môi: “Cô ấy dịu dàng, xinh đẹp, hiểu biết và rất gần gũi, có tiếng nói chung với tôi, ở bên cô ấy tôi rất thoải mái và tự do, một cô gái tốt như vậy, có ai mà không thích chứ?”