Chương 617
Lúc này, Phó Đình Viễn dễ dàng bước xuống lầu, tìm thấy món hoành thánh mà Du Ân vừa nấu trong bếp, tự giác đem chúng đặt lên bàn.
Thật ra Du Ân chưa ăn, vừa rồi không muốn cho anh vào, chỉ là để trút giận mà vì bị anh tính kế mà thôi.
Nhưng lần này Du Ân thực sự khó chịu và phớt lờ Phó Đình Viễn trong suốt bữa ăn.
Du Ân gói rất nhiều hoành thánh, cô ăn một bát nhỏ đã no rồi, Phó Đình Viễn ăn nốt phần còn lại.
Khi Du Ân nhìn thấy người đàn ông đẹp trai lấm tấm mồ hôi trên trán, không khỏi than thở: “Phó Đình Viễn, sao anh có thể ăn nhiều như vậy?”
Vốn dĩ cô muốn giữ một ít cho Tô Ngưng trong tủ lạnh, Tô Ngưng cũng thích ăn hoành thánh do cô làm, nhưng khi thấy Phó Đình Viễn ăn chưa no, cô liền đi nấu phần còn lại của Tô Ngưng cho anh, thế mà anh cũng ăn sạch trơn, Du Ân không khỏi phàn nàn với anh.
Phó Đình Viễn nói với vẻ mặt đau lòng: “Trước đây anh cũng ăn nhiều như vậy không phải sao? Mỗi lần em làm hoành thánh thì tự mình ăn một bát nhỏ, phần còn lại thuộc về anh.”
“Lúc đó anh cũng đâu thấy em ghét bỏ anh cái gì, sao bây giờ lại ghét bỏ thé?”
“Trong lòng em thật sự không có anh, ngay cả ăn cơm cũng chướng mắt.”
Du Ân bị lời oán trách của anh dội thẳng vào mặt, cô há miệng, nhưng không nói nên lời.
Cô chỉ là đang phàn nàn anh ăn nhiều quá, sao anh lại ai oán than thở như vậy sao?
Cuối cùng, cô phải tự mình bù đắp lại: “Vốn dĩ tôi dành một phần cho Tô Ngưng, nhưng ai ngờ cho anh ăn hết rồi.”
Phó Đình Viễn bất mãn nói: “Cô ấy muốn ăn thì tự làm, sao lại phải
Du Ân khó chịu: “Vậy thì dựa vào cái gì mà anh được hưởng thụ?”
Tô Ngưng là đồ ngốc trong nhà bếp, Phó Đình Viễn nói cái gì mà để cô ấy tự làm, Tô Ngưng có thể đốt luôn nhà bếp đấy.
Phó Đình Viễn cong môi cười vô cùng ác ý: “Tối hôm qua anh đã nỗ lực làm việc chăm chỉ.”
Du Ân: “…” Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Cô muốn úp cái bát trước mặt lên đầu anh, sao anh có thể không biết xấu hổ như vậy chứ?
Sau khi ở chung chỗ với Phó Đình Viễn sau khi ly hôn, Du Ân cảm thấy hình như Phó Đình Viễn trước đây là giả.
Cô tức giận đứng dậy bỏ đi, Phó Đình Viễn nhẫn nhịn dọn dẹp bàn ăn rồi cho bộ đồ ăn và bát đũa vào máy rửa bát để rửa.
Phó Đình Viễn bây giờ càng ngày càng thấy thành thụa khi làm loại chuyện này, anh đã sống hơn 30 năm, trước đây anh nào đã làm loại việc này chứ, nhưng bây giờ anh lại làm rất đơn giản và bình thản.
Có thể biến một cuộc sống đơn giản thành một bài thơ là một loại thành công khác.
Sau khi dọn dẹp nhà bếp, Phó Đình Viễn tìm thấy Du Ân đang bật máy tính trong phòng làm việc.
Bước tới và ôm cô từ sau ghế, anh xoa má cô một cách luyến tiếc và hỏi cô: “Chiều nay em làm gì?”
Ban đầu Du Ân không muốn nói chuyện với anh, nhưng sau đó cô nhớ ra chuyện mình muốn làm, đành phải nói: “Ba tôi nói rằng trong khi tôi đang hồi phục trong thời gian này, tôi có thể suy nghĩ về việc tuyển diễn viên trong bộ phim của ông ấy.”