Sau Ly Hôn, Chồng Cũ Lại Muốn Theo Đuổi Tôi

Chương 669


trước sau

Chương 669

Không ngờ Lâm Như lại chết?

Phó Đình Viễn bước xuống giường, vươn tay ôm chặt cô vào lòng, dùng phương thức này để cho cô sự ấm áp và an ủi: “Em đừng sợ, đừng sợ”

Lúc trước khi nghe tin Tự Sướng bảo lãnh Lâm Như ra ngoài, trong lòng anh đã lóe lên suy nghĩ không lành.

Anh nghi ngờ Tự Sướng muốn lấy mạng Lâm Như, ai dè anh thật sự đã đoán trúng, Từ Sướng đã xuống tay ác độc với bà ta.

Cái chết của Lâm Như đã chứng thực tội danh sợ tội mà tự sát của bà ta, cho dù cảnh sát muốn điều tra vụ án Thẩm Dao bị bỏ thuốc, cũng không tìm ra manh mối gì.

Không thể không thừa nhận, chiêu này của Từ sướng thật sự vô cùng độc ác.

Rốt cuộc Tự Sướng có thâm cừu đại hận gì với nhà họ Thẩm, khiến anh ta phải dùng thủ đoạn tàn nhẫn như vậy với Thẩm Dao và Lâm Như?

Phó Đình Viễn nghi ngờ, ban đầu Từ Sướng định đối phó với Thẩm Thanh Sơn, nhưng đúng lúc anh và Diệp Văn đã hợp sức lật đổ Thẩm Thanh Sơn, càng khiến Từ Sướng nhẹ nhõm hơn.

Anh ta chỉ cần đối phó với Thẩm Dao và Lâm Như là được, bây giờ Lâm Như đã tự sát, còn Thẩm Dao thì ngồi tù. Bước kế tiếp Từ sướng sẽ làm gì?

Nghĩ đến đây, tâm trạng của Phó Đình Viễn càng trở nên nặng nề.

Trực giác mách bảo anh rằng, bước kế tiếp Từ Sướng sẽ đối phó với nhà của anh.

Anh đã bảo Chu Nam cử người đi điều tra kỹ lưỡng về Tự Sướng, đồng thời cũng phải người đi điều tra chuyện cũ có liên quan đến ba mẹ anh ta, nhưng không có kết quả gì.

Phó Đình Viễn ôm Du Ân, trong lòng suy đoán nếu tiếp theo Từ Sướng xuống tay đối phó với anh và người nhà của

anh, cũng có nghĩa là Từ sướng nhất định có liên quan đến chuyện năm xưa kia.

Nhà anh dính dáng đến nhà họ Thẩm nhiều năm như vậy cũng là vì chuyện đó.

Năm đó, Thẩm Thanh Sơn chi tiền giúp ba anh giải quyết chuyện này, cũng coi như là “đồng lõa” của ba anh.

Du Ân được Phó Đình Viễn ôm vào lòng, cả người run lẩy bẩy.

Cô lớn thế này, mặc dù cũng từng trải qua chuyện mẹ nuôi qua đời, bị người khác tính kế nhiều lần, nhưng cô chưa bao giờ trải qua chuyện đáng sợ, bị người khác ác ý cướp đi sinh mạng.

Cô thật sự rất sợ hãi.

Cũng may, Phó Đình Viễn luôn ôm lấy cô, nhịp tim ổn định của người đàn ông đã khiến thân hình đang run rẩy của cô từ từ thả lỏng.

“Nhưng tại sao Lâm Như lại tự tử? Cho dù bị đẩy tội danh bỏ thuốc cũng đâu đến nỗi không thể sống tiếp đúng không?” Đây là chỗ khiến Du Ân khó hiểu. Theo lý mà nói thì với độ tuổi của Lâm Như cũng đã trải qua nhiều gian khổ, tại sao lại không chịu nổi đả kích đến thế?

Đáy mắt Phó Đình Viễn lóe lên tia lạnh lẽo: “Cho nên, chắc chắn Từ Sướng lại động tay động chân ở phía sau. Em đừng quên rằng, chính anh ta đã đón Lâm Như về nhà từ đồn cảnh sát.”

“Anh ta mới là hung thủ giết người thật sự.” Phó Đình Viễn không chút do dự đưa ra lời phán đoán này.

Mặc dù bây giờ anh không có chứng cứ, nhưng anh khẳng định, Lâm Như là do Từ Sướng hại chết, nói cách khác là bị ép chết. Bây giờ chỉ có thể đợi báo cáo khám nghiệm tử thi của cảnh sát, để xem sẽ có kết quả gì.

Câu nói hung thủ giết người của Phó Đình Viễn càng khiến Du Ân dán sát vào ngực anh.


trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện